Edit by Shmily
#Do not reup#
– —————————
Vừa rồi lúc đang xem phim, Tiểu Bạch Thái bỗng nhiên đem hết chuyện phát sinh phía dưới nói cho cô biết.
Cô cũng hiểu hết tất cả những gì mà Tiểu Bạch Thái nói lúc ấy.
Thì ra nó có thể tiếp thu được tin tức đến từ phạm vi gần đó.
Lúc nó nói cảnh sát tìm tới nhà, Vân Phiếm Phiếm liền hiểu ngay đó là có ý gì.
Cô ở nhà của Chung Hàm, cũng chỉ có cô với Chung Hàm biết, nhưng xem ra là ở trong mắt người ngoài, Lâm Tư Nhan chính là đã mất tích nửa tháng. Cũng khó trách sẽ có cảnh sát tìm tới nhà, bất quá nhìn thái độ của Chung Hàm thì hắn đã tính toán giấu cô ở chỗ này từ trước rồi.
Vân Phiếm Phiếm bắt đầu rối rắm.
Chung Hàm muốn bắt cóc cô, cô khẳng định sẽ thỏa mãn nguyện vọng của hắn.
Nhưng mà, bắt cóc người khác hình như là phạm pháp, nếu hắn bị phát hiện sau đó bị bắt đi thì giá trị hắc hóa có thể tăng cao lên hay không
Nhưng mà để Chung Hàm thả mình đi là không có khả năng, thái độ quyết liệt của Chung Hàm đêm qua đã chứng minh hết thảy.
Vân Phiếm Phiếm trái lo phải nghĩ, bỗng nhiên liền nghĩ ra.
Cô không rời khỏi Chung Hàm, nhưng chỉ cần để người khác nhìn thấy cô, liền biết cô không bị bắt cóc, như vậy cô có thể tiếp tục bị Chung Hàm nhốt lại, cũng sẽ không có người nghi ngờ anh nữa.
Nói cách khác, cô phải ra ngoài một lần.
Chung Hàm mới an tâm lại nhìn thấy Vân Phiếm Phiếm đang có bộ dáng suy tư.
Mặt cô trắng nõn hồng hào khiến người khác không nhịn được muốn duỗi tay qua sờ vài cái. Trêи người cô vẫn đang mặc quần áo của hắn, dùng sữa tắm dầu gội của hắn, cho nên hương vị trêи người cô giống hệt với hắn.
Toàn bộ cô, đều là của hắn.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Chung Hàm liền trở nên trầm trầm.
Hắn bỗng nhiên kéo cô vào trong ngực, Vân Phiếm Phiếm căn bản là chưa kịp phản ứng liền té ngã vào người hắn, đầu dán vào bụng nhỏ của hắn, cả người đều vô lực không thể đứng dậy.
Sức lực Chung Hàm rất lớn, làm cô cảm thấy hắn có thể bóp chết mình hay không đây?
Liền ngay ở lúc cô không thể hô hấp nổi nữa, Chung Hàm bỗng nhiên đỡ lấy thân thể của cô, sau đó hắn ngồi xổm xuống trước giường, cô từ nằm ở bụng nhỏ của hắn biến thành hai tay đặt ở trêи vai hắn.
Tư thế này khiến cô cao hơn Chung Hàm một chút.
Dáng vẻ này của Chung Hàm nhìn ôn nhu hơn rất nhiều, trêи người cũng không có sát khí dọa người nữa.
Vân Phiếm Phiếm nhìn thẳng hắn, nghe được hắn nhẹ giọng nói: “Đừng rời khỏi anh, có được không?”
Đây là ngữ khí cô chưa từng được nghe qua, khác biệt với ngữ khí ra lệnh như trong quá khứ, đây là một loại ngữ khí cầu xin.
Vân Phiếm Phiếm bỗng nhiên nghĩ tới tuổi thơ của Chung Hàm.
Mẹ mất sớm, cha lại cưới vợ mới, sự sủng ái vốn là của hắn đều bị chia hết sang cho con trai của mẹ kế.
Thân thể cô nghiêng về phía trước, ở dưới tầm mắt chăm chú của Chung Hàm, dùng trán mình đụng vào trán hắn: “Được, không đi.”
Trong lòng Chung Hàm có một trận gió lốc đang ấp ủ, loại gió lốc này khiến hắn có chút không khống chế được cảm xúc của mình, hắn vô cùng muốn thân cận với cô, thân cận nhiều hơn như thế này nữa.
Chung Hàm đột nhiên đè lại cái ót của Vân Phiếm Phiếm, cánh môi dán lên môi cô.
Vân Phiếm Phiếm sợ tới mức nhẹ buông tay, lại bị Chung Hàm chuẩn xác bắt lấy.
Chung Hàm đè nặng cô, trực tiếp đè cô xuống giường, trước đó, cái tay thô bạo còn không quên quét laptop ở trêи giường xuống mặt đất. Laptop rơi trêи mặt đất phát ra tiếng vang rất lớn, hắn cũng hồn nhiên không thèm để ý.
Một tay hắn đè lại tay của Vân Phiếm Phiếm, một tay khác bịt lấy hai mắt của cô.
Trước mắt Vân Phiếm Phiếm liền đen kịt một mảnh.
– —–