Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 399: Vô thượng tiên đồ (2)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Nguyên chủ cho rằng mình có thể hoàn thành nhiệm vụ này, nhưng nàng không làm được.

Phong ấn bị phá.

Mà nguyên chủ cũng chết ở chỗ này.

Tuyến thời gian lúc này của Sơ Tranh, chính là trước khi nguyên chủ tử vong.

Sơ Tranh: "..."

Còn có thể chậm thêm một chút nữa không!

Như thế ta liền lạnh luôn rồi!

Sơ Tranh nhìn về phía trận gió mà mắt thường cũng có thể thấy được, làm ta sợ muốn chết.

Đối phó với một tiểu cô nương mảnh mai như ta bằng cách này, thích hợp sao?!

Sơ Tranh nghĩ, bây giờ cô nên chạy?

Hay là nên phong ấn cái thứ đồ chơi này lại?

Phong ấn thật phiền phức...

Vẫn nên chạy đi.

Trận gió giống như có ý thức, thấy Sơ Tranh động, lập tức thay đổi phương hướng, đánh về phía cô.

Sơ Tranh: "!!"

Ngươi đừng tới đây nha!

Trận gió thẳng tắp đụng tới.

Ngân quang chợt hiện lên.

Sơ Tranh từ trong ngân quang rơi xuống mặt đất, ngước mắt nhìn lên trận gió phân chia thành vô số đạo gió nhỏ trên không trung.

Hành vi của Sơ Tranh dường như đã chọc giận trận gió này.

Gió phân liệt ra, bắt đầu lớn mạnh.

Sơ Tranh: "!!"

Vù ——

Trận gió đan xen xẹt qua trước mặt Sơ Tranh.

Thân thể Sơ Tranh không ngừng né tránh, từ trong khe hở, trận gió cắt qua gương mặt, cô giống như ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm.

Sơ Tranh duỗi tay sờ đến máu.

Hủy... hủy dung?!

Chó chết!

Sơ Tranh mặt cảm xúc nhìn về phía tế đàn hình tròn cách đó mấy bước.

Trước khi trận gió đánh tới lần nữa, cô bước mấy bước chui lên tế đàn.

Người Thần giới nói, phải dùng lực lượng của thượng thần để phong ấn, quả thật không sai.

Trước đó nguyên chủ đã sắp phong ấn thành công, thế nhưng đột nhiên có người công kích nàng, nên mới dẫn đến cục diện như bây giờ.

Trận gió này chính là thứ chạy ra từ bên trong phong ấn.

Trận gió thoáng như thật sự có linh trí, thấy Sơ Tranh xông lên tế đàn, lập tức gấp gáp.

Giống như ruồi nhặng không đầu, không ngừng công kích qua.

Nhưng mà xung quanh Sơ Tranh, tựa như có một lá chắn vô hình, ngăn chặn trận gió ở bên ngoài.

Sơ Tranh cúi đầu đánh giá tế đàn.

Tế đàn dùng bạch ngọc xây thành, bên ngoài khắc họa đồ án.

Sơ Tranh suy nghĩ một lát, cảm thấy có chút giống —— chó?

Cái này phong ấn thứ đồ chơi gì vậy?

Lúc này có ánh sáng từ chỗ vết khắc trên đồ án lan ra, phảng phất như có thứ gì đó muốn xông ra khỏi tế đàn.

"Răng rắc —— "

Nơi Sơ Tranh giẫm lên, bắt đầu xuất hiện vết rạn nứt.

Sơ Tranh lui về phía sau, vết nứt liền di động theo quỹ tích của cô, kéo dài.

Sơ Tranh: "..."

Xong rồi xong rồi.

Thứ trong này sắp ra đến nơi rồi!

Trong đầu Sơ Tranh nhanh chóng hiện lên hành vi trước đó của nguyên chủ.

Cô nhảy xuống tế đàn.

Âm thanh răng rắc răng rắc, không ngừng vang lên.

Ánh sáng trên tế đàn càng ngày càng rực rỡ.

Sơ Tranh nhanh chóng dựa theo cách làm lúc trước của nguyên chủ, sử dụng pháp thuật ổn định tế đàn.

Nhưng tốc độ rạn nứt của tế đàn vẫn không chậm lại, vị trí chính giữa tế đàn, có một thứ gì đó nổi lên.

Sơ Tranh kéo lấy ngân tuyến, trực tiếp đánh qua.

Thứ trong tế đàn còn chưa đi ra, đột nhiên bị ngân tuyến kéo lại.

Trong thoáng chốc, Sơ Tranh giống như trông thấy một cái đầu chó...

Nhưng hình ảnh kia chỉ là thoáng qua mà thôi.

Sơ Tranh cấp tốc kết ấn.

Ánh sáng trên tế đàn đại thịnh, hoa văn vỡ ra dần dần khôi phục lại.

Trận gió bốn phía tựa hồ không cam tâm, phát ra những tiếng ô ô, làm cho Sơ Tranh đau cả tai, trong đầu tràn ngập ý nghĩ xử lý.

Nhưng cô chỉ phân tâm một chút như thế, tế đàn đột nhiên lại bắt đầu chấn động.

Giống như có thứ gì ở phía dưới va chạm vào tế đàn.

Sơ Tranh vội vàng ngưng thần.

Ngân tuyến quấn quanh tế đàn đến vô cùng chặt chẽ, tiếng va đập ngột ngạt không dứt bên tai.

Tận đến khi hoa văn trên tế đàn khôi phục lại.

Sơ Tranh có cảm giác thân thể trống rỗng, mệt mỏi đến không chịu được.

Cũng may tế đàn đã khôi phục lại bình thường.

Cô có chút thở phào.

Nhưng mà hơi thở này còn chưa đi xuống, thì phía sau lưng bỗng dưng mát lạnh.

Ngân quang bay qua gò má cô, đụng vào trận gió phía sau.

Trận gió chia thành hai cỗ, một cỗ quấn lên ngân tuyến, một cỗ trực tiếp vọt tới chỗ Sơ Tranh.

Sơ Tranh vừa tiêu hao nhiều lực lượng như vậy, lúc này thân thể rất mệt mỏi, trận gió đụng tới, mặc dù Sơ Tranh đã tránh đi, nhưng dưới chân vẫn trượt một chút, cả người nhào vào trên tế đàn.

Đối diện với cặp mắt được khắc họa trên tế đàn kia.

Cặp mắt kia đột nhiên chớp một cái.

Sơ Tranh: "!!!"

Động... động! Sống!

Thành tinh!!

Sơ Tranh trấn định hít sâu.

Không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Cô bỗng nhiên đứng dậy, mặt không cảm xúc xoay người, thong dong vỗ vỗ vạt áo.

Có lẽ là vì tế đàn bị phong ấn lần nữa, nên trận gió bị ngân tuyến đâm đến loạn thất bát tao, dần dần tiêu tán trong không khí.

Sơ Tranh cảm thấy có gió phất qua làn váy cô, chậm rãi quấn lên trên cổ tay cô, gương mặt.

Giống như làn gió nhu hòa nhất của mùa xuân, nhẹ nhàng phất qua hai gò má, thoáng qua rồi biến mất.

Toàn bộ không gian an tĩnh lại.

Nội tâm Sơ Tranh vô cùng sụp đổ.

Sao ta lại xui xẻo như vậy!

Sao ta lại xui xẻo như vậy hả!

Tại sao phải xuống tay với một nhóc đáng thương như ta chứ!

Có chút đạo đức đi được không!

...

Nửa canh giờ sau.

Sơ Tranh không có chút hình tượng nào dựa vào tế đàn, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy nghiêm túc và nghiêm túc, phảng phất như đang suy nghĩ đại sự đời người.

Lúc này, nội tâm Sơ Tranh đều viết hoa hai chữ "LẠNH LÙNG".

Ta phải làm sao để rời khỏi cái nơi quái quỷ này đây!?

Lúc tiến vào, là thần tiên khác dẫn đường, nên cô căn bản không biết làm sao mà vào được.

Kết quả đám người kia ném mình lại rồi chạy mất.

Cho nên trong trí nhớ của nguyên chủ, căn bản không có biện pháp ra ngoài.

Vừa rồi cô thử đi lên phía trước một đoạn, kết quả chưa đi được bao xa, liền quay trở về tế đàn này.

Được rồi.

Ngủ một giấc rồi nói.

Cô mệt mỏi quá.

Sơ Tranh chẳng những muốn ngủ, mà cô còn muốn ngủ thật thoải mái.

Móc từ không gian ra một cái ghế dựa, đặt ở bên cạnh tế đàn.

Nằm trên đó nhắm mắt lại rồi không có động tĩnh gì nữa.

Ngủ trong một giây!

【...】 Tiểu tỷ tỷ nhét vào bên trong từ lúc nào thế?

Chờ chút!

Tiểu tỷ tỷ chỗ này thích hợp để ngủ sao?

Không sợ có cái gì chạy đến xử lý cô luôn hả?!

Vương Giả không biết nên nói tiểu tỷ tỷ nhà mình tâm lớn, hay là nói cô tự tin đến mức phách lối.

Lúc Sơ Tranh ngủ, cô cảm giác được lực lượng trong thân thể đang tự động khôi phục.

Cho nên cô ngủ càng thêm thoải mái.

Trong không gian tĩnh mịch.

Tế đàn tựa như một đầu cự thú phủ phục trên mặt đất, trên chiếc ghế bên cạnh, có một tiểu cô nương đang nằm.

Hình ảnh tự dưng có chút quỷ dị.

Không biết qua bao lâu, tiểu cô nương trên ghế chậm rãi mở mắt ra.

Con ngươi thanh lãnh đạm mạc, tựa như suối nước thuần khiết nhất trên thế gian này, có thể khiến người ta nhìn thấy linh hồn của mình.

Cặp mắt kia lẳng lặng nhìn vào hư không.

Giây lát, nhẹ nhàng chớp một cái.

Tiểu cô nương chống tay vào ghế ngồi dậy.

Trước tiên, cô tiến đến nhìn lên tế đàn một chút.

Cứ nhìn chằm chằm vào cặp mắt được khắc họa trên tế đàn.

Không có bất cứ động tĩnh gì.

Giống như lúc trước là ảo giác của cô vậy.

【 Tiểu tỷ tỷ cô biết cô ngủ bao lâu rồi không? 】 Thanh âm của Vương Giả vang lên.

Sơ Tranh mặt lạnh lùng.

Có thể bao lâu?

Cũng không thể một ngàn năm chứ?

【...】 Vậy thật không có: 【 Cô ngủ ba tháng. 】

Ồ.

Ta là thần tiên, ngủ ba tháng thì tính là gì?

Ngủ mấy trăm năm luôn cũng không thành vấn đề.

Không cần phá sản thật tốt.

Sơ Tranh mừng khấp khởi nằm xuống lại ngủ tiếp.

【... Tiểu tỷ tỷ!! 】

Vương Giả gào thét.

【 Xin hãy rời khỏi nơi này được không? 】 Cô chờ ở chỗ này, làm sao hoàn thành nhiệm vụ?! Có thể có chút lòng cầu tiến được không hả!

Ta không.

【 Tiểu tỷ tỷ! 】 Vương Giả hít sâu, không thể tức giận, cô ấy là ký chủ, phải mỉm cười phục vụ, phải có tố chất: 【 Cô không nghĩ cách ra ngoài, ta cũng sẽ tuyên bố nhiệm vụ cho cô, tiểu tỷ tỷ xin cô đừng ép ta. 】

Sơ Tranh: "!!"

Rốt cuộc là ai đang ép ai vậy!

Ta chỉ ngủ một giấc thôi mà cũng không cho!

Mi là ma quỷ sao?!