Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 27: Đại gia cưa trai (27)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Chị Sơ Tranh, ở đây!"

Tốt nghiệp cấp ba, đám người Tam Mao không thi lên đại học nên người trong nhà tìm cho bọn họ một con đường khác, hôm nay gọi Sơ Tranh tới đây tụ tập, sau này có lẽ đường ai nấy đi.

Sơ Tranh không nghĩ tới lúc rời khỏi đó, sẽ gặp phải Kỷ Đồng Đồng lần nữa.

Kỷ Đồng Đồng cũng có chút kinh ngạc, cô ta lên tiếng gọi Sơ Tranh.

"Kỷ Sơ Tranh!"

Kỷ Đồng Đồng đi lên phía trước, Sơ Tranh phát hiện cô ta giống như mập ra, đặc biệt là eo...

Cái này đừng nói là mang thai nha?

Dương Thiến Thiến?

Chẳng lẽ Dương Thiến Thiến là nam giả nữ? Có chút trâu bò nha.

"Chuyện kia là cô làm đúng không?" Kỷ Đồng Đồng nhìn chằm chằm vào Sơ Tranh.

"Chuyện nào?" Sơ Tranh mặt không cảm xúc hỏi.

Từng làm quá nhiều chuyện, cô cũng không nhớ rõ.

"... Dương Thiến Thiến." Kỷ Đồng Đồng nghiến răng nghiến lợi nói ra cái tên làm cô ta ám ảnh.

"Không có chứng cứ thì cô đừng nên nói bậy." Sơ Tranh một mặt nghiêm túc.

Thần sắc Kỷ Đồng Đồng hơi vặn vẹo, sau sự kiện kia, cô ta nghĩ tới nghĩ lui, kết luận cuối cùng cũng chỉ có thể là do cô làm...

Chuyện mẹ cô ta và cha Kỷ đột ngột ly hôn, khẳng định cũng là Kỷ Sơ Tranh giở trò quỷ.

Cô ta nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, rõ ràng trước đó cha Kỷ thích cô ta như vậy.

Làm sao có thể trong một thời gian ngắn ngủ, những yêu thích trước kia liền thành hoa trong gương, trăng trong nước.

Cô ta nỗ lực lấy lòng cha Kỷ nhiều năm như vậy, cuối cùng chung quy lại cũng chỉ là một câu chuyện cười thôi sao?

"Tôi biết là cô." Kỷ Đồng Đồng rất chắc chắn: "Cô bây giờ vui vẻ lắm phải không?"

Kỷ Đồng Đồng đột nhiên cười lên: "Nhưng như thế thì thế nào, anh Mạnh Nhiên vẫn chọn tôi, hơn nữa tôi còn mang thai con của anh ấy."

Không có Kỷ gia, cô ta còn có Mạnh gia, về sau cô ta chính là thiếu phu nhân của Mạnh gia.

Ánh mắt Sơ Tranh rơi trên bụng Kỷ Đồng Đồng.

Kỷ Đồng Đồng cảnh giác ôm bụng: "Cô nhìn tôi như vậy làm gì?"

"Chưa lập gia đình đã có con, lợi hại."

Không hổ là kịch bản hào môn, bội phục bội phục, nhưng đứa nhỏ này thật sự là của Mạnh Nhiên sao?

Mạnh Nhiên không có có bóng ma tâm lý à?

Sắc mặt Kỷ Đồng Đồng lập tức trở nên khó coi, cô ta bây giờ còn chưa phải là thiếu phu nhân của Mạnh gia, thậm chí người nhà Mạnh gia cũng không biết chuyện cô ta có con...

Mẹ cô ta nói chỉ cần sinh được một đứa con trai, thì Mạnh gia không thể không chấp nhận.

Sơ Tranh lười cùng cô ta nói nhảm, lách qua người cô ta rời đi.

Kỷ Đồng Đồng đưa tay muốn chặn cô lại, Sơ Tranh dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm cô ta: "Cô không cần đứa bé này nữa?"

Kỷ Đồng Đồng giật mình, vô thức thu tay lại bảo vệ bụng, để Sơ Tranh rời đi, ghê tởm, tiện nhân!

Kỷ Đồng Đồng trở lại chỗ ở, ném túi xách trên mặt đất để phát tiết.

"Đồng Đồng, sao thế?"

"Mẹ." Kỷ Đồng Đồng kêu một tiếng: "Vừa rồi con gặp phải Kỷ Sơ Tranh, cô ta..."

Kỷ Đồng Đồng đem chuyện vừa rồi kể lại một lần, phát tiết buồn bực trong lòng.

"Mẹ, tại sao mẹ lại ly hôn?" Kỷ Đồng Đồng bất mãn, nếu như không phải mẹ ly hôn, cô ta hiện tại cần gì phải ấm ức như thế này?

Chuyện cùng Dương Thiến Thiến kia nhất định sẽ có biện pháp giải quyết, tại sao phải ly hôn?

Bị con gái mình oán trách, mẹ kế Kỷ cũng có chút tức giận, nhưng bà ta nhịn xuống: "Đồng Đồng, chờ con gả vào Mạnh gia, rồi từ từ thu thập Kỷ Sơ Tranh sau, bây giờ con phải dưỡng thai thật tốt đã."

"Nếu như mẹ không ly hôn, con cần phải như thế này sao?"

Không ly hôn thì cô ta bây giờ vẫn là tiểu thư của Kỷ gia.

"Con còn không biết xấu hổ mà nổi giận với mẹ à!"

Lửa giận của mẹ kế Kỷ không thể đè ép được nữa: "Chính con làm ra chuyện tốt gì còn không biết sao, ai bảo con tìm người cưỡng hiếp Kỷ Sơ Tranh, hơn nữa còn không thèm thương lượng với mẹ đã vội đi làm, con cho rằng mình giỏi lắm à?"

Nguyên nhân lớn nhất khiến cha Kỷ ly hôn với bà ta chính là chuyện này.

Kỷ Đồng Đồng trong lòng ông, vẫn luôn là một đứa con kế nhu thuận hiểu chuyện.

Thế nhưng đột nhiên phát hiện nó cũng không phải tốt lành như thế, lại còn tìm người đối phó với con gái ruột của mình...

"Con..." Sắc mặt Kỷ Đồng Đồng trắng bệch, những chuyện trước đó nghĩ không ra, bây giờ đã thông suốt toàn bộ.

Cô ta nhớ đến đoạn ghi âm kia của Kỷ Sơ Tranh.

Mẹ kế Kỷ cũng rất tức giận, trực tiếp đứng dậy rời đi.

Kỷ Đồng Đồng kịp thời phản ứng lại, nhanh chóng đi xin lỗi, cô ta hiện tại đã không còn là con gái nhà họ Kỷ, những người từng vây quanh cô ta trước kia, bây giờ đến cả bóng dáng cũng chẳng còn.

...

Mấy tháng sau, Kỷ Đồng Đồng sinh được một đứa con trai, Mạnh gia mặc dù rất kinh ngạc, nhưng Kỷ Đồng Đồng sinh cho Mạnh Nhiên một đứa con trai, cũng không thể để nó lưu lạc bên ngoài được.

Mẹ Mạnh trước kia đối với Kỷ Đồng Đồng hài lòng như vậy, bởi vì cô ta là tiểu thư của Kỷ gia.

Mặc dù chỉ là con mẹ kế, nhưng cũng rất được sủng ái.

Hơn nữa Kỷ Sơ Tranh lúc ấy là dạng người như vậy, bà ta thật sự không chịu nổi.

Nhưng sau khi chuyện kia phát sinh, hai cô gái...

Đáy lòng mẹ Mạnh rất khó chịu, rất bài xích.

Nhưng Mạnh Nhiên hết lần này đến lần khác đều rất thiên vị Kỷ Đồng Đồng, mẹ Mạnh lại chỉ có một đứa con trai này, cho nên Kỷ Đồng Đồng cứ như vậy mang theo con trai vào Mạnh gia sống, mẹ kế Kỷ lấy danh nghĩa chăm sóc Kỷ Đồng Đồng và đứa bé, cũng đi theo Kỷ Đồng Đồng vào ở.

Mẹ Mạnh rất nghiêm túc, muốn Mạnh Nhiên cùng đứa bé trai kia đi giám định DNA.

Kết quả giám định cũng coi như làm bà hài lòng, đúng là con ruột của Mạnh Nhiên.

Chuyện này không vẻ vang gì, nên Mạnh gia cũng không chiêu cáo thiên hạ, thế nhưng không biết tại sao bên trong vòng tròn hào môn vẫn có nhiều người biết được.

Bên trong giới thượng lưu này, chuyện đính hôn sớm cũng không phải là hiếm, nhưng sinh con sớm như vậy thì lại không có mấy người.

Mẹ Mạnh bị chế giễu không ít, vì thế thái độ đối với Kỷ Đồng Đồng cũng không được tốt lắm.

Liên tiếp vài ngày cũng không thể hết giận được.

"Bà thông gia, có chuyện gì thế?"

Mẹ Mạnh trông thấy mẹ kế Kỷ ôm đứa bé, sắc mặt càng kém hơn, không thèm để ý đến bà ta, trực tiếp đi lên lầu.

"Mẹ, mẹ chồng con về rồi à?"

"Còn không phải sao." Mẹ kế Kỷ bĩu môi chỉ lên trên lầu: "Không biết bị ai chọc tức, còn không để ý đến mẹ."

"Mẹ, nếu không con tìm phòng bên ngoài cho mẹ ở?" Kỷ Đồng Đồng nói.

"Làm sao thế được, mẹ chồng kia của con sẽ giúp con chăm sóc đứa bé sao? Đứa bé này không dễ có được, phải chăm sóc thật kỹ."

Kỷ Đồng Đồng ngẫm lại thấy cũng đúng, không nhắc lại chuyện này nữa.

Khi Mạnh Nhiên tan học trở về, Kỷ Đồng Đồng nói với hắn cô ta muốn đi học, Mạnh Nhiên đồng ý ngay, nhưng không nghĩ tới mẹ Mạnh lại phản đối, nói rằng cô ta đã sinh con, thì phải ở nhà chăm sóc con cho tốt.

Kỷ Đồng Đồng ủy khuất, nhưng Mạnh Nhiên cũng không lay chuyển được mẹ Mạnh, cuối cùng chỉ có thể trấn an cô ta, bảo cô ta đợi thêm một thời gian nữa.

Nhưng không ai ngờ tới lại có chuyện xảy ra, khi đứa bé được một tuổi thì đột nhiên phát bệnh, lúc đưa đến bệnh viện thì đã nhận được thông báo bệnh tình nguy kịch.

Bởi vì Kỷ Đồng Đồng sinh đứa bé khi tuổi còn khá nhỏ, cho nên thể chất của đứa bé không được tốt lắm.

Một lần bệnh này, đứa bé đã không còn.

Không còn đứa bé làm chỗ dựa, mẹ Mạnh cảm thấy Kỷ Đồng Đồng chính là câu dẫn con trai mình, làm hư con trai bà, cho nên cả ngày cùng cô ta đối nghịch, ở nhà lại càng không cho cô ta sắc mặt tốt.

Mạnh Nhiên bị kẹp ở giữa, không biết phải nghe theo ai, thành tích cũng vì thế mà càng ngày càng giảm.

"Kỷ Đồng Đồng, tôi đã từng nói tôi không ăn đậu đỏ rồi, cô còn làm cho tôi thứ gì vậy hả?"

Mẹ Mạnh đẩy cái bát về phía Kỷ Đồng Đồng bên kia.

Kỷ Đồng Đồng đứng ở bên cạnh, ủy khuất nói: "Mẹ, mẹ chưa từng nói qua..."

"Cô chỉ việc chăm sóc con cũng làm không được, cô nói xem cô có thể làm được cái gì? Đừng tưởng là tôi không biết cô dùng mọi thủ đoạn câu dẫn con trai tôi, tôi nói cho cô biết, cô và con trai tôi còn chưa đăng kí kết hôn..."

Kỷ Đồng Đồng nắm vạt áo, mi mắt rũ xuống ngăn trở hận ý nơi đáy mắt.

Mẹ Mạnh càng nói càng hăng say.

Mạnh Nhiên từ trên lầu đi xuống, cau mày nói: "Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?"

"Anh Mạnh Nhiên."

Kỷ Đồng Đồng khóc như lê hoa đái vũ nhìn sang: "Là do em không tốt, em không nghe thấy chuyện mẹ nói mẹ không ăn đậu đỏ."

Mạnh Nhiên nhìn thấy Kỷ Đồng Đồng khóc thì cực kì đau lòng: "Mẹ, mẹ từ khi nào thì không ăn đậu đỏ rồi? Mẹ đừng làm khó Đồng Đồng mà."

Mẹ Mạnh: "..."

Mẹ Mạnh bị con trai mình phá đám, tức giận đến bữa sáng cũng nuốt không trôi, trừng mắt nhìn Kỷ Đồng Đồng một chút rồi thở phì phò rời đi.