Lục Vinh biết về sinh vật không biết là khi còn rất nhỏ, không biết nguyên nhân gì, có một khoảng thời gian ông ta có thể trông thấy những vật này.
Người trong nhà đều cho rằng ông ta gặp ma, dẫn ông ta đi tìm đại sư khắp nơi.
Nhưng tìm được đại sư nổi danh cũng không chữa khỏi cho ông ta được.
Sau đó cũng không lâu lắm thì ông ta không nhìn thấy nữa.
Nhưng những thứ kia khắc sâu trong đầu ông ta, ông ta vĩnh viễn không thể quên được bọn nó.
Sau đó dưới một lần cơ duyên xảo hợp, biết được những vật kia không phải quỷ quái, mà là một loại sinh vật khác.
Một loại sinh vật kỳ quái không thuộc về thế giới này, nhưng lại cùng tồn tại với bọn họ.
Lúc ấy Lục Vinh đã không nhìn thấy những vật kia nữa, tăng thêm cũng đã lớn hơn, cho nên sau khi biết cũng không quá sợ hãi.
Sau đó ông ta yêu vị tiểu thiên kim của Tinh gia.
"Tôi thật sự rất thích em ấy... Vốn cho rằng có thể cùng em ấy sống đến bạc đầu. Nhưng mà... Nhưng mà bọn họ nhất định muốn chia rẽ chúng tôi, nếu như không phải do bọn họ, thì Vũ Nhi sẽ không chết."
"Vũ Nhi không chết, thì sẽ không có chuyện sau đó... Tôi cũng sẽ không biến thành thế này."
"Đều là lỗi của bọn họ."
"Là lỗi của bọn họ!!"
Cảm xúc của Lục Vinh kích động, đáy mắt chỉ có hận ý oán độc.
Lúc ấy trên người Lục Vinh chẳng có tiền gì, là một thằng nhóc nhà nghèo, thích thiên kim tiểu thư Tinh gia nâng trong lòng bàn tay, Tinh gia không đồng ý cũng bình thường.
Sau đó vị tiểu thiên kim kia hương tiêu ngọc vẫn, Lục Vinh cực kỳ bi thương, nên đã buông lời hung ác.
Quái vật khổng lồ như Tinh gia, một mình ông ta sao có thể đối phó được?
Ngay khi ông ta đang mờ mịt, thì ngoài ý muốn lấy được một quyển sách.
Phía trên ghi chép về không ít sinh vật không biết, cùng với tập tính, đặc điểm loại hình.
Chính là vào lúc đó, Lục Vinh bắt đầu nghiên cứu về sinh vật không biết.
Sinh vật không biết sống nhờ trong thân thể con người, cũng không khác gì hồn thể nhập vào người là mấy, sẽ không tạo thành thương tổn quá lớn.
Nhưng nếu như cho con người ăn sinh vật không biết, thì đó chính là kịch độc -- phân chủng loại, có sinh vật không biết cũng thuộc về chủng loại vô hại.
Lục Vinh bỏ ra thời gian rất dài để nghiên cứu cái này.
Sinh vật không biết thứ mà đồ vật khoa học kỹ thuật không cách nào kiểm trắc ra được.
Cho nên cho dù ông ta hạ độc tất cả mọi người của Tinh gia, thì cũng sẽ không có ai phát hiện.
Lúc ấy Lục Vinh không có mối quan hệ, cũng không có thủ đoạn gì quá lợi hại, chỉ có thể lấy bản thân mình làm thí nghiệm.
Cuối cùng Lục Vinh thật sự nghiên cứu thành công.
Ông ta tìm cơ hội "đầu độc", bởi vì không cách nào kiểm trắc ra được, nên người Tinh gia cứ như vậy vô tri vô giác ăn những thứ kia vào.
Lục Vinh vốn cho là chẳng mấy chốc bọn họ sẽ chết cả.
Nhưng không nghĩ tới, người Tinh gia lại tìm được người đến giúp đỡ.
Đó là lần đầu tiên Lục Vinh biết đến Vấn Tiên Lộ.
Đáng tiếc vận khí của Tinh gia không tốt, đối phương cũng không thể hoàn toàn giải quyết phiền toái này.
Cho nên dù bọn họ không chết, thì cũng sẽ di truyền cho đời sau.
Lúc ấy Lục Vinh tình nguyện dùng thân thể mình để làm thí nghiệm, là vì nghĩ cạo chết được Tinh gia rồi thì ông ta cũng đi chết.
Nhưng mà ai biết Tinh gia lại mời được viện trợ tới.
Ông ta cũng muốn làm thêm lần nữa, nhưng thân thể ông ta lại không chịu đựng nổi.
Người Tinh gia cũng không chết, tại sao ông ta có thể chết chứ?
Cho nên... Sinh vật không biết có đủ loại năng lực, Lục Vinh muốn dùng sinh vật không biết để giảm bớt phụ tải cho thân thể ông ta.
Sau nhiều lần giày vò, tuy ông ta không chết, nhưng thân thể lại thủng trăm ngàn lỗ.
Thân thể ngày nào cũng phải chịu đựng tra tấn không tưởng nổi.
Vì giảm bớt những tra tấn này, ông ta cũng chỉ có thể không ngừng nghiên cứu, không ngừng thí nghiệm.
Về sau có một thời gian, thân thể già yếu lắm rồi.
Ông ta cũng cho rằng mình sắp chết, nhưng không cam tâm.
Cho nên ông ta chạy tới Tinh gia gây chuyện thêm một đợt nữa, nghĩ rằng cho dù ông ta chết thì cũng không thể cho Tinh gia sống thoải mái.
Sau đó...
Sau đó ông ta ngất đi, sau khi tỉnh lại lần nữa thì phát hiện mình đang nằm trong mộ địa.
Thân thể ông ta trẻ ra ít nhất ba mươi tuổi.
Lục Vinh cứ như vậy lâm vào trong một vòng lẩn quẩn.
Cách mỗi một khoảng thời gian, thân thể của ông ta sẽ xuất hiện tình huống như vậy.
Già yếu, sau đó lại khôi phục.
Thời gian khôi phục cần khoảng hơn một tháng, cho nên khoảng thời gian này, ông ta thường xuyên bị người ta tưởng là thi thể.
Lúc đầu không có kinh nghiệm, bị chôn nhiều lần.
Đằng sau có kinh nghiệm, loại tình huống này đã được phòng ngừa rất nhiều, nhưng có đôi khi vẫn không tránh được.
Tốc độ già yếu của ông ta rất nhanh, Lục Vinh đã không nhớ rõ rốt cuộc mình trải qua chuyện như vậy bao nhiêu lần.
Ông ta muốn chết cũng không chết được.
Loại hành hạ này, ông ta có thể làm sao?
Khi khái niệm chứa đựng ý thức, có thể đổi thân thể xuất hiện, sao ông ta có thể không nghĩ tới chuyện đổi cho mình một thân thể khỏe mạnh chứ?
Cho nên mới có những chuyện phía sau.
Chứa đựng ý thức cần phải có AI có ý thức tự chủ phụ trợ mới có thể hoàn thành.
Tinh Thần giả vờ tiêu hủy, trở về Tinh gia.
Lúc đầu ông ta đã tin tưởng. Sau đó càng nghĩ càng thấy không đúng, cho nên mới phái người đi thăm dò Tinh Thần.
Biết hắn thành lập một hạng mục trò chơi tên là "Phồn Tinh", dự định xây dựng trò chơi.
Lục Vinh nghĩ cách tìm hiểu rõ nội dung hạng mục.
Thiết kế phức tạp với lượng tính toán khổng lồ như vậy, dựa vào trí năng bình thường sao có thể có thể hoàn thành?
Mà sau đó ông ta còn tra được nội bộ bọn họ cũng từng đề cập đến chuyện chứa đựng ý thức.
Điều này càng làm cho ông ta tin tưởng vững chắc, đồ vật vẫn còn ở trong tay Tinh Thần, hắn căn bản không hề tiêu hủy.
Sau đó ông ta luôn nghĩ cách, muốn tìm ra được đồ vật Tinh Thần giấu ở đâu.
Đáng tiếc Tinh Thần rất cẩn thận.
Lục Vinh thật sự không chờ được, dự định trực tiếp bắt hắn đến thẩm vấn.
Ai biết, trong quá trình bắt hắn lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tinh Thần chết.
Chuyện phía sau, cũng giống như những gì Sơ Tranh biết.
"Vì sao Lục Phong Trạch lại có quan hệ máu mủ với ông?"
"Trước kia tôi từng cung cấp t*ng trùng trong kho dữ liệu, nó là đời sau của đứa bé kia."
Ở thời đại bây giờ, loại trong kho dữ liệu đều công khai bán ra...
Một danh ngạch chất lượng cao, có thể bán với giá không tưởng tượng nổi.
Nhưng Lục Vinh lúc ấy chắc hẳn chưa gây ra những việc này, cũng chưa phải lúc đã yêu vị thiên kim của Tinh gia, mà là trước nữa.
Tinh gia không dễ dàng đồng ý cho bọn họ ở bên nhau, thật sự chỉ là vì gia thế sao?
"Ông biết hắn?"
"..." Đáy mắt Lục Vinh hiện lên một chút thần sắc cổ quái, sau đó gật đầu: "Dù sao cũng là đời sau của tôi, tôi biết thì có vấn đề gì?"
-
Sơ Tranh cho người đi điều tra chuyện trước kia của Lục Vinh.
Ở trong ghi chép, Lục Vinh đã chết rất lâu rồi.
Chuyện có ghi chép lại, đều là những chuyện cách đây thật lâu rồi.
Lục Vinh đi theo cha mà lớn lên, tư liệu về mẹ thì không vó, không biết là chết rồi hay là thế nào.
Sau khi cha tái hôn, ở trong căn nhà ấy Lục Vinh trở nên dư thừa, cho nên khi đi học vẫn luôn ở trọ ở trường.
Thành tích của Lục Vinh ngược lại rất tốt, luôn lấy được học bổng.
Nhưng người thành tích tốt không nhất định đều là bé ngoan.
Lục Vinh cũng không phải.
Cha ông ta bỏ mặc ông ta, Lục Vinh suốt ngày lăn lộn bên ngoài, không ai ước thúc, chơi với hồ bằng cẩu hữu, chuyện gì cũng đã đi nếm thử.
Cũng yêu đương với mấy cô gái, còn có cô gái từng phá thai vì ông ta.
Sau khi lên đại học, Lục Vinh thay đổi tác phong lúc trước, đầu óc thông minh, thành tích ưu tú, tăng thêm gương mặt kia cũng không kém, rất nhanh đã lăn lộn thành nhân vật phong vân.
Về sau thì chính là yêu đương với thiên kim Tinh gia.
Tinh gia không thể nào không điều tra Lục Vinh, cho nên khi những vật này bày ra trước mặt cha người ta, thì cha người ta còn có thể đồng ý được à?
Cậu không có tiền, nhưng nhân phẩm tốt thì có lẽ còn có thể chấp nhận.
Người Tinh gia hoàn toàn có lý do để hoài nghi, rằng Lục Vinh muốn lừa công chúa nhỏ nhà họ.
Nhưng có lẽ Lục Vinh thích vị tiểu công chúa kia thật lòng, nếu không thì cũng sẽ không làm ra những chuyện này.