Đại ca nơm nớp lo sợ dẫn Sơ Tranh đi lên phía trước, chỗ này đã ra khỏi khu chủ thành của Kinh Nam thành, nằm ở vùng gần ngoại thành.
Mảng lớn rừng trúc, hình thành biển trúc xanh bát ngát.
Lúc này Sơ Tranh đang đi trên con đường nhỏ trải ra trong rừng trúc, hai bên rơi đầy lá trúc khô héo.
"Ở ngay phía trước..."
Đại ca chỉ vào nhà trúc mơ hồ có thể thấy được phía trước.
Bên ngoài nhà trúc dùng hàng rào trúc vây lại, hoàn cảnh như vậy, giống như đi nhầm thời đại.
Cửa của nhà trúc đóng chặt, Đại ca vừa định gõ cửa, Sơ Tranh đã nhấc chân đạp xuống.
Cửa trúc theo tiếng mà rơi xuống, đập xuống mặt đất, trong không khí bay đầy bụi đất.
Đại ca: "..."
Đại ca nuốt nước bọt, sợ hãi rụt lại bên cạnh.
Trong nhà trúc không có ai, thậm chí không có quá nhiều đồ vật, căn bản không giống như có người ở lại.
"Người đâu?"
Đại ca bị hơi lạnh phát ra trên người Sơ Tranh dọa đến run chân, quỳ phịch xuống đất.
"Bình thường chúng tôi đều gặp Vinh gia ở đây, những chuyện khác tôi thật sự không biết."
Sơ Tranh nhìn người kia, cảm thấy gã không giống như đang nói dối.
Vinh gia kia chắc chỉ xem nơi này như nơi gặp mặt, không ở chỗ này.
Sơ Tranh lại ngó ngó quyển sổ trong tay, đầu ngón tay gõ gõ trên quyển sổ.
Sơ Tranh nhìn về phía Đại ca, lạnh lùng nói: "Anh làm theo lời tôi nói, tôi sẽ giữ lại cho anh một mạng."
"..."
Luôn cảm thấy cô càng thích hợp làm nhân vật phản diện hơn.
Giọng điệu này, khí thế này, gã tính là gì chứ!
-
Người cần tìm lần này không phiền phức như Giang Vân Lý, Sơ Tranh rất nhanh đã nhìn thấy Vinh gia... Ừm...
Sơ Tranh không quá chắc chắn đây có phải là người hay không.
Trên người ông ta lại có khí tức của sinh vật không biết.
Nhưng rất yếu ớt, cũng không bị sống nhờ.
Vinh gia nhìn còn già hơn cả ông cụ Tinh gia nhiều, tóc hoa râm, gần như sắp rụng sạch, lác đác lưa thưa lộ ra da đầu.
Cực kỳ giống bà đồng... Ông đồng trong rừng rậm?
"Lấy được đồ chưa?" Vinh gia chống gậy, giọng rất là khàn.
"Lấy được rồi lấy được rồi." Đại ca nơm nớp lo sợ lấy quyển sổ kia ra: "Vinh gia ngài xem, là cái này sao?"
Vinh gia gần như là cướp lấy, túm lấy nó điên cuồng lật ra, tròng mắt cũng trừng đến sắp rớt ra ngoài, quả thật có hơi dọa người.
Đại ca vù vù đổ mồ hôi lạnh, động cũng không dám động.
Vinh gia lật hết cả quyển sổ, ông ta giống như nhìn hiểu nội dung trên quyển sổ.
Đáy mắt lộ ra vui sướng điên cuồng.
"Tôi biết ngay mà..."
"Ha ha ha ha!!!"
Vinh gia đột nhiên cười như điên, Sơ Tranh cũng lo ông ta cười đến ngoẻo luôn.
Cũng may Vinh gia nhìn như lúc nào cũng có thể treo, nhưng thân thể vẫn còn rất tốt.
Sơ Tranh bóp cổ tay, đi từ chỗ tối ra.
Bên kia Vinh gia đang vỗ bả vai Đại ca: "Cậu làm rất tốt, lát nữa nhất định sẽ thưởng lớn cho cậu."
Đại ca nở nụ cười miễn cưỡng: "Cảm ơn Vinh gia."
Lát nữa chỉ sợ không còn ông nữa đâu ông ơi!
Vinh gia cầm quyển sổ chuẩn bị rời đi, vừa quay đầu thì đã nhìn thấy người đứng ở bên kia.
Biểu cảm trên mặt Vinh gia lập tức cứng đờ. "Là cô..."
"Ông biết tôi?" Sơ Tranh rất chắc chắn mình không biết người xấu như vậy.
"..."
Vinh gia quay đầu nhìn Đại ca, thần sắc dữ tợn: "Mày dám dẫn cô ta đến!"
"Vinh gia, tôi thân bất do kỷ mà!!" Đại ca sụp đổ kêu la: "Cô ta uy hiếp tôi!!"
Vì sao đều uy hiếp tôi chứ!
Vinh gia: "..."
"Ông..."
Sơ Tranh vừa nói được một chữ, Vinh gia đột nhiên túm Đại ca qua, đẩy gã về phía Sơ Tranh, sau đó nhanh chóng chạy.
Sơ Tranh ngơ ngác.
Không phải!
Một lão già như ông, sao mà chạy nhanh thế?
Tốc độ kia, quả thật có thể dùng nhanh đến không thấy bóng dáng để hình dung.
Lợi hại lợi hại.
Quán quân của nhóm cụ già chạy nhanh mà!!
-
Vấn Tiên Lộ.
Chuyện sinh vật không biết đã có một kết thúc, lúc này Vấn Tiên Lộ đã mở cửa kinh doanh, khôi phục náo nhiệt ngày xưa.
Sơ Tranh kéo một người đi từ bên ngoài vào.
Có người tiến lên khuyên can: "Sơ Tranh tiểu thư, đang giờ làm ăn mà, ngài kéo thi thể tới làm gì, dọa sợ hết khách rồi kìa."
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh hảo tâm giao "thi thể" cho đối phương, bảo hắn đưa đến chỗ Liễu Trọng.
"..."
Khi Vinh gia bị đưa qua thì đã ngất, Liễu Trọng trực tiếp nhốt người xuống phía dưới.
Sơ Tranh vừa nói chuyện với Tinh Tuyệt xong, Dạ Nguyệt Lê đong đưa cây quạt tới: "Sơ Tranh tiểu thư, tôi phát hiện ra một chuyện rất thú vị, ngài có muốn nghe không?"
Khi Vinh gia bị đưa xuống, Dạ Nguyệt Lê đang ở phía dưới làm kiểm tra cho Tinh Kiều. Nghe Liễu Trọng nói người kia không thích hợp, cho nên đã thuận tay kiểm tra cho ông ta một chút.
Ai biết vị này lại có thể trùng khớp với Lục Phong Trạch.
Ông ta và Lục Phong Trạch có quan hệ máu mủ.
Sơ Tranh: "..."
-
Bởi vì Sơ Tranh không nói xử trí Lục Phong Trạch như thế nào, cho nên vẫn bị giam ở đó.
Hắn ta giống như đã quen thuộc, ở bên trong đợi đến rất nhàn nhã.
"Lục Phong Trạch."
Lục Phong Trạch ngừng chân đang rung một cách rất có quy luật, hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía người bên ngoài ánh sáng trắng.
"Ai... Tôi còn tưởng mấy người quên tôi rồi chứ." Lục Phong Trạch ngồi dậy: "Thế nào, nghĩ xong nên xử lý tôi như thế nào rồi hả?"
Dù sao bây giờ ở bên ngoài hắn ta đã là trạng thái tử vong, người nơi này muốn xử trí hắn ta như thế nào cũng được.
"Tôi đến để nói cho anh biết một tin tức tốt."
"..."
Tin tức tốt?
Đối với hắn ta mà nói, thì có thể có tin tức tốt gì được?
"Tôi giúp anh tìm được một người thân."
"..." Lục Phong Trạch đột nhiên đứng lên, trầm giọng nói: "Các người đã đồng ý yêu cầu lúc đầu của tôi, không động đến em gái tôi mà!!"
"Anh nghĩ nhiều rồi, tôi không nhàm chán như vậy."
"..." Không phải em gái hắn ta? Lục Phong Trạch lui lại một bước: "Trừ em gái ra thì tôi không còn người thân nào khác."
"Ồ, bây giờ anh có."
Lục Phong Trạch: "..." Mấy người còn có loại nghiệp vụ này?
Từ nhỏ Lục Phong Trạch và em gái đã sống nương tựa lẫn nhau, hắn ta không biết cha mẹ là ai, cũng chưa từng gặp người thân nào cả.
Đột nhiên trông thấy một người nhìn rất kỳ quái, hắn ta biểu thị... Không biết.
Nhưng đối chiếu DNA biểu hiện, bọn họ quả thật có quan hệ huyết thống.
Vinh gia còn chưa tỉnh lại, bị đơn độc nhốt vào trong một căn phòng.
Lúc này Lục Phong Trạch đứng ở bên ngoài, sau khi nhìn mấy lần thì hỏi Sơ Tranh: "Không phải cô nói nếu tôi rời khỏi vòng sáng kia thì sẽ chết sao?"
Sơ Tranh: "Tôi từng nói?"
Lục Phong Trạch: "..."
Cẩu nam nữ lừa mình!
Sơ Tranh cũng không tính là lừa hắn ta, hắn ta ra ngoài thì thật sự sẽ chết, nhưng không phải là ra khỏi vòng sáng màu trắng kia.
"Anh thật sự không biết ông ta?"
"Không biết."
Vinh gia tỉnh lại vào ngay lúc này.
Ông ta không mò ra được mình đang ở đâu, đầu tiên là quan sát xung quanh, dường như đang thích ứng với ánh sáng.
Rõ ràng ánh sáng không mãnh liệt, nhưng Vinh gia thích ứng thêm vài phút, mới nhìn ra phía bên ngoài thủy tinh.
Đầu tiên là nhìn Sơ Tranh, vẻ mặt lộ vẻ cổ quái.
Sau đó ánh mắt rơi vào người Lục Phong Trạch, trong con ngươi đục ngầu lộ ra sự kinh ngạc và kinh hỉ.
Nhưng cảm xúc này rất nhanh bị ông ta đè xuống.
Vinh gia đứng lên, sửa sang lại quần áo dúm dó, rất là trấn định hỏi: "Đây là nơi nào?"
Giọng nói xuyên qua thủy tinh truyền tới có hơi sai lệch, càng thêm khó nghe.
Sơ Tranh không trả lời ông ta, trực tiếp tung ra một câu: "Tôi cho ông một người thân, ông có vui không?"
Vinh gia: "..."