Hồ Thạc cảm thấy tốc độ trở mặt của tiên sinh nhà hắn, quả thật có thể trúng tuyển kỷ lục thế giới.
Trông thấy Sơ Tranh tiểu thư, cũng giống như bạn nhỏ trông thấy kẹo vậy đó.
Hồ Thạc cũng không dám nhìn thẳng.
Đương nhiên... Hắn cũng không có cơ hội mà nhìn.
-
Hơn hai mươi ngày Tinh Tuyệt hoàn toàn không liên lạc được với Sơ Tranh, hắn đã sắp điên luôn rồi.
Lúc này gặp được Sơ Tranh, còn không phải quấn lấy mà đòi kẹo à.
Sơ Tranh chịu không nổi Tinh Tuyệt chủ động nhiệt tình như thế này, cưỡng ép kéo người ra: "Em có chuyện muốn nói với anh."
"Em nói đi, anh nghe."
"... Anh tránh ra trước đi."
"Không trở ngại."
"..."
Sơ Tranh thô lỗ kéo người lên, sửa sang lại quần áo bị hắn mở ra, "Tinh Kiều xảy ra chút chuyện."
Tinh Tuyệt sững sờ: "Chuyện gì?"
"Khó mà nói rõ được, anh đi xem với em đi."
Tinh Tuyệt vẫn rất quan tâm đến đứa cháu này, không quậy nữa, đi theo Sơ Tranh đến Vấn Tiên Lộ.
Vẫn ở dưới tầng hầm như cũ, ở trong một căn phòng sạch sẽ sáng tỏ.
Tinh Kiều nằm ở bên trong, sắc mặt tái nhợt, lực sinh mệnh yếu ớt.
Tinh Kiều đã hoàn thành tất cả nghi thức, nhưng lúc cậu bé đi ra thì đột nhiên hôn mê.
Sau đó lực sinh mệnh thẳng tắp hạ xuống.
Sơ Tranh suýt thì tưởng là chủ nhân của Vấn Tiên Lộ vất vả lắm mới tìm được lại phải chết yểu.
Cuối cùng tình trạng của cậu bé duy trì ở trạng thái sắp tử vong.
Mới đầu cô còn tưởng là xảy ra vấn đề gì, nhưng cô kiểm tra lại tất cả trình tự, thì không có bất cứ vấn đề gì.
Trên người Tinh Kiều đã có ấn ký của chủ nhân Vấn Tiên Lộ.
"Trong thân thể nó có thứ gì đó." Sơ Tranh nói: "Ở trong trái tim của nó."
Tinh Tuyệt mờ mịt: "Thứ gì?"
Sơ Tranh kéo một cái màn hình ra, phía trên trừ số liệu lít nha lít nhít, thì chỉ còn lại một khối đồ vật nhỏ được quét hình ra.
Nó lớn chừng bằng ngón cái, hình vuông vuông như một khối rubic.
Thứ làm cho người ta tương đối để ý chính là, phía trên nó có một cái ấn ký hình "Ψ".
Bây giờ Sơ Tranh nhìn thấy cái này là đau đầu.
Không chịu thôi đi.
Mọi chuyện đều đã kết thúc cả rồi mà?
Vì sao lại xuất hiện!!
Sơ Tranh sợ Tinh Tuyệt tính sổ lên đầu mình, quăng nồi trước: "Nói rõ trước nhé, nó biến thành thế này không liên quan gì đến em, là bởi vì thứ đồ chơi này tạo thành."
Trong trái tim có một thứ như thế, rốt cuộc làm sao mà sống được?
Tinh Tuyệt hoàn toàn không có ý trách Sơ Tranh.
"Đây là cái gì?"
"Anh hỏi em? Em đi hỏi ai đây."
Tinh Tuyệt hỏi Tinh gia lấy báo cáo kiểm tra sức khỏe của Tinh Kiều bao năm qua, báo cáo hàng năm biểu hiện trái tim bình thường, không có bất cứ vấn đề gì.
"Khoảng thời gian này Tinh Kiều luôn ở Vấn Tiên Lộ, không ai có cơ hội mang nó đi rồi cắm vào trong người nó một vật như thế cả."
Tinh Tuyệt: "Nhưng báo cáo kiểm tra không có vấn đề..."
Sơ Tranh nhìn vào bên trong một chút, ánh mắt rơi trên máy móc bên cạnh: "Những máy móc này đều là đặc chế, nếu như vật kia không phải vật bình thường, vậy thì máy móc bình thường không kiểm tra ra được." Cho nên báo cáo kiểm tra sức khoẻ bình thường cũng không có gì lạ.
Tinh Tuyệt nhíu mày: "Bây giờ thằng bé thế nào rồi?"
"Tạm thời không chết được, dù sao còn có ấn ký của chủ nhân Vấn Tiên Lộ chống đỡ."
"Ấn ký gì?"
Sơ Tranh vung tay lên: "Về sau con đường này đều do nó quản lý."
Rõ ràng Tinh Tuyệt đã lạc đề: "Nơi này không phải địa bàn của em sao?"
Sơ Tranh chạm vào cái bàn một cái: "Chỉ có nơi này là của em."
Vấn Tiên Lộ là lấy chỗ của cô làm trung tâm rồi xây dựng thêm ra ngoài, cho nên bảng số nhà của cô trước sau không ăn nhập gì.
Chủ đề bị tách trở về.
"Tình huống của cháu anh như thế nào?" Sơ Tranh rất hối hận vì khi nhập chức không làm kiểm tra toàn thân cho cậu bé.
Người bên trong Vấn Tiên Lộ, chỉ cần ký kết khế ước, thì bất kỳ bệnh tật gì cũng sẽ khỏi hẳn.
Độ tuổi trung bình là 101 không phải nói bừa.
Ai ngờ lại lật thuyền ở chỗ Tinh Kiều.
Về sau vẫn phải cộng thêm khoản kiểm tra sức khoẻ vào!
"Anh cũng không biết."
Ký ức của Tinh Tuyệt chỉ khôi phục được một chút xíu, đa phần vẫn là liên quan tới những chuyện khi hắn và Sơ Tranh ở bên nhau.
Ký ức trong hiện thực, hắn thật sự vẫn chưa khôi phục được.
-
"Sơ Tranh tiểu thư, Tinh Kiều tỉnh rồi." Tạ Thời qua tới báo tin.
Sơ Tranh và Tinh Tuyệt đi qua.
Tinh Kiều dựa vào giường, sắc mặt rất kém, trong lòng bàn tay bốc lên ngọn lửa màu xanh lam, những người còn lại cũng không dám tới gần cậu bé.
Sơ Tranh đi qua trực tiếp nhấn tắt ngọn lửa đó: "Khống chế mình lại, thứ nó đang thiêu đốt bây giờ chính là lực sinh mệnh của em."
Nếu một điểm cuối cùng bị đốt sạch, thì cho dù cậu bé soán vị ngồi ở vị trí của cô, cũng không cứu lại nổi.
Tinh Kiều không hiểu nhiều.
Cậu cảm thấy những ngọn lửa này không giống khi trước...
Cậu có chút không khống chế nổi mình, những thứ kia muốn bốc ra ngoài. Sơ Tranh lập tức ấn lấy cậu, giống như mạnh mẽ ấn đứa nhóc đang la lối muốn ra ngoài về vậy.
Mặc dù có hơi khó chịu, nhưng sẽ không tiếp tục chạy ra ngoài nữa.
Sơ Tranh cũng không ngờ tới nửa đường lại xảy ra chuyện này, có rất nhiều chuyện còn chưa kịp nói với cậu bé.
Cho nên lớp học nhỏ chỉ có thể lâm thời mở ra.
Sơ Tranh dạy học đều rất đơn giản, chỉ chọn trọng điểm mà nói, còn lại thì cứ lướt qua.
"Khoảng thời gian này em đừng nghĩ lung tung, nếu không thì cuối cùng ngưng ra vũ khí loạn thất bát tao gì đó, vậy thì cả đời em đều phải dùng nó."
Ở trong thần điện có được sức mạnh, nên là lúc ấy dạy cậu bé nên làm thế nào để ngưng tụ ra vũ khí có hình thái thuận tay dễ dùng.
Đáng tiếc lúc ấy cậu bé hôn mê tại chỗ.
Bây giờ tình huống thân thể của cậu bé như vậy, cũng không thích hợp để làm cái hoạt động này.
Sơ Tranh lôi ngân tuyến trên cổ tay ra: "Cũng giống như cái này, nó cùng một thể với sinh mệnh của em, phải làm sao để tối đa hóa sử dụng nó, thì vẫn phải dựa vào bản thân em tự tìm tòi nghiên cứu."
"Đây là của sư phụ sao?"
"Ừ."
Sơ Tranh cũng không phải lấy được trong Thần Điện, mà là trong trí nhớ của cô, thứ này vẫn luôn ở trên người cô.
Làm sao mà có cô cũng không quan tâm, dù sao có ích là được.
-
Tiết dạy học thô sơ giản lược kết thúc, Sơ Tranh mới hỏi Tinh Kiều có biết dị thường trong thân thể mình không.
"Dị thường?"
Sắc mặt Tinh Kiều tái nhợt, nhưng vẫn kéo căng khuôn mặt nhỏ, rất là lãnh khốc.
"Trong trái tim em có dị vật, em có biết chuyện gì xảy ra không?"
Tinh Kiều theo bản năng sờ sờ vị trí trái tim: "Không biết, cơ thể em rất khỏe mạnh..."
Tinh Kiều căn bản không biết trong thân thể mình vì sao lại có một đồ vật nhỏ như vậy.
Cậu cũng không nhớ rõ trước kia mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.
Trong ghi chép của Tinh gia, từ nhỏ đến lớn Tinh Kiều không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng chưa từng làm cuộc phẫu thuật cỡ lớn gì.
Tình huống nghiêm trọng nhất chỉ là trầy da mà thôi.
Sơ Tranh không kiên nhẫn: "Thứ này cũng không thể đi theo em lúc em vừa sinh ra được? Dù sao cũng phải có chỗ đến..."
Tinh Tuyệt nhớ tới chuyện trước đó quản gia nói, "Lúc Tinh Kiều được khoảng một tuổi mới được anh trai anh mang về Tinh gia."
Nghe vậy Sơ Tranh mở tư liệu ra, xác thực tất cả báo cáo đều bắt đầu từ năm một tuổi.
Trước năm một tuổi chỉ có giấy khai sinh đơn giản, ngoài ra thì không có gì nữa cả.
Sơ Tranh: "Anh trai anh không phát rồ như thế chứ?"
Tinh Tuyệt: "..." Không biết nha, anh mất trí nhớ nha.
Tinh Kiều: "..."
Sơ Tranh gọi Dạ Nguyệt Lê tới, làm tiếp một kiểm tra cặn kẽ hơn cho Tinh Kiều.
Dạ Nguyệt Lê làm ngay trong đêm, kết quả hơn nửa đêm đánh thức Sơ Tranh, bảo cô đi xem kết quả.
Sơ Tranh rất phiền, người đầy khí thế hung ác đi qua.
Trước khi Dạ Nguyệt Lê mở báo cáo ra, anh ta nói một câu thế này: "Sơ Tranh tiểu thư... Tôi cảm thấy cậu bé không phải là người."
Sơ Tranh: "..."
Không là người thì là ma à?