Hồ Thạc là tổng quản thành thục, ban đêm không giết tới ——sáng ngày hôm sau mới đến.
Hồ Thạc dùng một loại biểu cảm đau khổ "tôi biết ngay là vậy mà" vào nhà.
Ánh mắt nhìn Sơ Tranh vừa ai oán, lại vừa bất lực.
Nhìn như vậy, giống như Sơ Tranh đã làm gì hắn vậy.
Sơ Tranh trấn định ăn bữa sáng, Hồ Thạc không có nhiều thời gian, thu lại sự "ai oán", nhanh chóng báo cáo với Tinh Tuyệt.
Bây giờ Tinh Tuyệt cơ bản đã hoàn toàn hiểu rõ tình huống của tập đoàn.
Cơ bản không cần Hồ Thạc nhắc nhở, đã có thể dựa vào năng lực mà làm tốt chức trách tổng giám đốc của hắn rồi.
Hồ Thạc báo cáo chuyện xong, lại nhịn không được hỏi Sơ Tranh: "Sơ Tranh tiểu thư, rốt cuộc đến bao giờ chuyện bên ngoài mới có thể yên tĩnh lại vậy?"
"???"
Chuyện gì?
Sơ Tranh còn chưa kịp xem tin tức.
Hồ Thạc nói như vậy, cô mở tin tức ra xem, phát hiện bây giờ vẫn có người tự sát như cũ.
Nhưng so với ngày bộc phát ấy, thì bây giờ số lượng không nhiều.
Cũng chỉ tầm mười mấy người mỗi ngày.
Hồ Thạc cạn lời.
Một ngày mười mấy người mà còn không nhiều?
Năng lực của "Diêu Trúc Duyệt" rất đặc biệt, cô ta có thể ảnh hưởng đến tư duy của nhân loại, làm cho bọn họ tự sát.
Ảnh hưởng này còn không phải nhất thời.
Giống như bây giờ "Diêu Trúc Duyệt" đã bị bắt lại, nhưng vẫn có ảnh hưởng đến người khác như cũ, phạm vi cũng không giới hạn ở nơi nào, gần như ở khắp toàn thành.
Bình thường bọn họ nhìn như không có gì, nhưng khi "tin tức mấu chốt" nào đó bị phát động, thì lại đột nhiên làm ra hành động tự sát.
Rốt cuộc "Diêu Trúc Duyệt" ảnh hưởng tới bao nhiêu người, Sơ Tranh cũng không rõ.
Tên kia có vẻ như đã chạy qua không ít nơi.
Nếu như cô ta vẫn luôn sử dụng năng lực, vậy thì chỉ sợ những nơi cô ta từng đi qua...
Đối với vấn đề này, Tô Đề Nguyệt cũng chạy tới hỏi Sơ Tranh xem có cách nào giải quyết không.
Số hương Sơ Tranh cho đã sớm dùng hết.
"Có thì có, nhưng anh có trả thù lao không?" Cô cho không những cái kia đã là tốt lắm rồi.
"..."
Tô Đề Nguyệt khẽ cắn môi, xin phép phía trên, phân phối một nhóm Linh Phách tới làm thù lao.
Sơ Tranh đại khái là không hài lòng lắm, nhưng cuối cùng nể mặt Tinh Tuyệt, vẫn đồng ý.
Tô Đề Nguyệt: "..."
Vì sao y lại không nhờ Tinh Tuyệt đi bàn bạc với cô chứ?
Hiển nhiên Tô Đề Nguyệt ngây thơ rồi.
Sự lương thiện của Tinh Tuyệt chỉ bày ra trước mặt Sơ Tranh mà thôi.
Ở trước mặt những người khác, Tinh Tuyệt làm gì dễ nói chuyện như vậy.
Tô Đề Nguyệt thừa dịp Sơ Tranh không ở đây, thấp giọng nói chuyện với Tinh Tuyệt: "Trí nhớ của cậu không có cách nào khôi phục được nữa sao?"
Lâu như vậy rồi mà hắn vẫn không nhớ lại gì cả.
Giọng điệu của Tinh Tuyệt rất không để ý: "Có lẽ thế."
Tô Đề Nguyệt nhíu mày: "Vậy cậu..."
Tinh Tuyệt cười ôn hòa: "Có ký ức hay không cũng không quan trọng, người tôi cần đã ở bên cạnh tôi, như thế này cũng rất tốt."
Tô Đề Nguyệt: "..." Bị cô ấy coi trọng, cũng không biết là phúc hay họa.
Huống chi từ lúc vừa bắt đầu cô ấy đã lừa cậu...
Tô Đề Nguyệt cũng không biết trong trò chơi từng xảy ra những chuyện gì, cho nên cũng không tiện để khuyên gì cả.
Tô Đề Nguyệt thở dài: "Vậy tôi đi trước đây, còn một đống chuyện đang chờ tôi xử lý, cậu có chuyện gì thì nhớ nói cho tôi biết."
"Ừ."
Tinh Tuyệt đưa mắt nhìn Tô Đề Nguyệt rời đi, chờ người đi khuất, nụ cười nhạt trên mặt hắn thu xuống, yên tĩnh nhìn vào hư không, trong mắt không có tiêu cự.
Không biết qua bao lâu, Tinh Tuyệt giơ tay che mặt.
-
Một ngày sau.
Chính phủ tuyên bố một tin, cần tiến hành khử trùng đối với toàn thành, xin mọi người không cần phòng bị quá nhiều, dịch khử trùng an toàn không độc hại, có thể trực tiếp tiếp xúc, cũng sẽ tốt cho họ.
Chuyện tự sát, chính phủ ngụy trang là một loại virus có thể ảnh hưởng tới thần kinh.
Mọi người cũng không thấy vật gì kỳ quái, cho nên kiểu ngụy trang này, trên cơ bản có thể thuyết phục được mọi người.
Nhưng lần trước đã từng xảy ra một đợt cảm cúm, cho nên khó tránh khỏi sẽ có người bàn luận lung tung.
Sơ Tranh tắt tin tức đi, đối với chuyện này chỉ cho một biểu cảm lạnh lùng.
Cô đi tới bên ngoài gian phòng nhốt Giang Vân Lý và Lục Phong Trạch.
Lục Phong Trạch vẫn ngồi trong phạm vi bị ánh sáng trắng vây lại như cũ, mà Giang Vân Lý thì lại ngồi ở bên ngoài.
Hai người không ai để ý đến ai, nhưng cũng không có đối chọi gay gắt.
"Không phải bảo chú nhốt bọn họ vào chung một chỗ sao?" Sơ Tranh quay đầu hỏi Liễu Trọng.
Liễu Trọng: "Thì cùng một chỗ mà."
Sơ Tranh: "..."
Liễu Trọng: "..."
Liễu Trọng không nhốt Giang Vân Lý vào trong ánh sáng trắng, là vì sợ hai người này thật sự đánh nhau.
Giang Vân Lý nhìn thấy Sơ Tranh, chủ động lên tiếng: "Tôi còn tưởng rằng cô không tới chứ."
Lục Phong Trạch bên trong ánh sáng trắng ngước mắt nhìn thoáng qua, lại rủ tầm mắt xuống, treo mấy chữ chuyện không liên quan đến mình lên thật cao.
Sơ Tranh: "Dẫn hắn ra." Liễu Trọng mang Giang Vân Lý ra ngoài, một lần nữa nhốt vào một căn phòng khác.
Phòng ở đây đa phần đều là âm u, nhưng gian phòng lúc này Giang Vân Lý ở, lại sạch sẽ sáng tỏ.
Trong phòng có cái ghế và cái bàn, Giang Vân Lý cũng không khách khí, kéo cái ghế ra ngồi xuống.
Sơ Tranh cách một tấm thủy tinh trong suốt nói chuyện với gã.
"Nói nghe xem anh bắt đầu từ khi nào."
"Không nhớ rõ." Giang Vân Lý giống như đang nhớ lại: "Rất lâu rồi."
Sơ Tranh cũng không truy hỏi, đổi sang câu khác: "Anh dẫn dụ tôi đến giếng trời Bắc Hòa làm gì?"
"Giếng trời Bắc Hòa..."
Giang Vân Lý lẩm bẩm một tiếng.
Một lát sau khẽ cười một tiếng: "Đương nhiên là muốn cô mở nơi đó ra giúp tôi."
Sơ Tranh: "Lý do?"
Giang Vân Lý trầm mặc một hồi, phun ra hai chữ: "Chơi vui."
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh muốn đi vào đánh người, Liễu Trọng bên cạnh đề phòng liếc nhìn cô một cái.
Đừng có còn chưa hỏi xong mà đã giết chết người rồi nhé.
Cũng không phải chưa từng có loại tiền lệ này...
Cũng may Sơ Tranh ổn định, không chấp nhặt với Giang Vân Lý.
Giang Vân Lý nói chơi vui là một, thứ hai cũng là muốn tìm cho Sơ Tranh một chút phiền phức.
Dù sao nếu như điểm giao tiếp kia mở ra, đến lúc đó cô phải đi đối phó với những sinh vật không biết kia, vậy thì không có nhiều thời gian chú ý đến gã nữa.
Gã có nhiều thời gian hơn để chuẩn bị cho những chuyện phía sau.
Sơ Tranh bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm Giang Vân Lý: "Làm sao anh biết được nơi đó có điểm giao tiếp?"
Điểm giao tiếp đó hoàn toàn không có ghi chép, nhưng lại có dấu vết xây dựng.
Giang Vân Lý biết được điểm giao tiếp này từ đâu...
Chuyện này phải nói từ khi Giang Vân Lý vẫn còn là sinh vật không biết, vừa đi vào thế giới này không lâu.
Lúc đó gã rất yếu, cấp bậc không cao, năng lực tầm thường.
Mặc dù sinh vật không biết nơi này đều là ai chơi của người nấy, rất ít qua lại với nhau.
Nhưng cũng có chút sinh vật không biết sẽ ra tay với đồng loại, để gia tăng cấp bậc của mình.
Giang Vân Lý rất xui xẻo, đã gặp phải một con sinh vật không biết như vậy.
Không biết là gã may mắn hay là xui xẻo.
Gã cũng không chết, mà bị người bắt được.
Người kia đang nghiên cứu sinh vật không biết, nhưng hắn đối xử với sinh vật không biết cũng khá tốt.
Giang Vân Lý thuộc đám sinh vật không biết bị bắt sớm nhất, sau đó cũng luôn đi theo người kia.
Gã đi theo người kia rất lâu.
Điểm giao tiếp kia cũng là biết được từ chỗ người đó.
"Người kia mà anh nói là?"
"Sơ Tranh tiểu thư, đó cũng là chuyện của hơn trăm năm trước rồi, đương nhiên là chết rồi." Giang Vân Lý cười cười: "Cô cho rằng ai cũng giống như cô, bất lão bất tử sao?"
Sơ Tranh: "..."
Có cảm giác bị mạo phạm!