Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Đúng như quản sự nói, ngày thứ ba có một chiếc thuyền buôn xuất hiện.
Sơ Tranh chặn chiếc thuyền buôn này lại, xác định bên trong là vải không sai, cho người mang quản sự của chiếc thuyền này tới.
Cũng giống như vị khi trước, bị dọa cho phát sợ, vừa tới chính là một trận quỷ khóc sói gào hô tha mạng.
"Đừng gào." Sơ Tranh nghe đến không kiên nhẫn: "Ta làm một vụ buôn bán với ngươi."
Quản sự: "???"
Quản sự hoài nghi mình sợ đến nghe lầm rồi, nếu không thì sao lại nghe thấy hải tặc muốn buôn bán với mình?
Bán đầu người sao?
Nhưng khi Sơ Tranh thật sự lấy ngân phiếu ra, muốn mua vải trên thuyền ông ta, quản sự không thể không làm.
"Ngài... Không giết chúng ta sao?" Quản sự vẫn run lẩy bẩy.
"Ngươi muốn chết, ta cũng có thể thỏa mãn ngươi." Dù sao ta là một người tốt.
"Không không không!" Quản sự lắc đầu thành cái trống bỏi: "Chỉ cần ngài không giết chúng ta, đồ trên thuyền ngài đều có thể lấy đi, không cần tiền."
Sơ Tranh đập ngân phiếu xuống, khí thế hùng hổ: "Ta không phải loại người như vậy, đừng sợ."
Quản sự: "..."
Ngươi như vậy ta càng sợ hơn đó.
Làm gì có hải tặc nào cướp thuyền mà lại không cướp, ngược lại bỏ tiền ra mua, đầu óc có bệnh à?
Quản sự bưng lấy ngân phiếu thật dày, một chữ cũng không dám nói.
Sơ Tranh bảo hải tặc dời vải đến trên thuyền của bọn họ.
Bộ Khinh vốn đang luyện chữ trong phòng, nghe thấy âm thanh ồn ào bên ngoài, đẩy cửa phòng ra ra ngoài.
Bộ Khinh nhìn thấy Sơ Tranh ở trên thuyền đối diện, hắn suy nghĩ một chút, dự định xuống tìm cô.
Nhưng Bộ Khinh không nghĩ tới mình sẽ gặp phải người.
Đối phương hiển nhiên cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải Bộ Khinh, dọa cho mình sợ gần chết.
Sau đó phát hiện Bộ Khinh cũng không phải là hải tặc hung thần ác sát, mà là một thiếu niên trẻ tuổi siêu đẹp, người kia lập tức lộ ra một chút chờ mong.
"Mau cứu ta."
Là giọng nói của một cô nương.
Người kia mặc quần áo rộng thùng thình, không biết trộm được ở đâu, tóc cũng loạn thất bát tao, ấn tượng đầu tiên trừ thân thể thấp bé, thì cũng không thể nhìn ra nàng ta là nữ.
Bộ Khinh lui lại hai bước, lắc đầu.
"Bọn họ sẽ giết ta, mau cứu ta, ta sẽ cho ngươi rất nhiều tiền, ta có tiền." Cô nương gấp gáp nói.
Bộ Khinh lắc đầu mạnh hơn, cũng muốn rời khỏi nơi này.
Cô nương cảm thấy dáng dấp Bộ Khinh đẹp như vậy, tâm địa sẽ không quá lạnh, khóc lóc than thở: "Trông ngươi không giống như cùng một đám với bọn họ, ngươi cứu ta với, ta không muốn chết, chỉ cần ngươi cứu ta, muốn ta làm gì cũng được."
Bộ Khinh không biết sao nàng ta chuồn lên được chiếc thuyền này, nhưng cứu nàng ta là không thể nào.
Mình có thân phận gì, đáy lòng Bộ Khinh rất rõ ràng.
Hơn nữa hắn... Không lương thiện như vậy.
Bộ Khinh chỉ chỉ chỗ tối, dường như cô nương kia hiểu ý của hắn, lập tức trốn vào chỗ tối.
Bộ Khinh khua tay, bảo nàng ta chờ ở đó.
Hồi lâu sau cô nương mới hiểu rõ ý của Bộ Khinh, trên thuyền có hải tặc lui tới, hắn rất bắt mắt, không thể dẫn nàng ta đi khắp nơi, nên bảo nàng ta trốn ở đó trước, hắn nghĩ cách dẫn hải tặc khác ra.
Bộ Khinh bỏ lại cô nương, một đường từ từ đi xuống, hải tặc đi ngang qua dồn dập nhường đường cho hắn.
"Sao thế?" Có hải tặc kỳ quái nhìn ra đằng sau Bộ Khinh: "Có quỷ đuổi theo hắn à?"
"Đảo chủ nghe thấy cẩn thận bị ném xuống biển."
"..."
"Nhớ đảo chủ nhà chúng ta chứ sao." Cái hải tặc nào đó cười mập mờ một tiếng.
"Đảo chủ đang làm chính sự mà."
"Chúng ta đánh cược đi, vị kia qua, đảo chủ nhất định sẽ dỗ dành hắn trước."
"Không cược."
Bên này Bộ Khinh một đường chạy đến thuyền đối diện.
Sơ Tranh thấy hắn tới, vừa định hỏi sao hắn lại tới đây: "Sao..."
Bộ Khinh nhào vào trong lòng Sơ Tranh, câu nói kế tiếp đều bị hắn nhào đến biến mất.
Sơ Tranh thuận thế ôm lấy người, vuốt phía sau lưng hắn: "Làm sao thế?"
—— Có người.
Bộ Khinh dùng ngón tay viết hai chữ trên lưng Sơ Tranh.
"Trên thuyền chúng ta?"
Bộ Khinh gật đầu.
"Uy hiếp ngươi à?"
Bộ Khinh lắc đầu, không tính là uy hiếp...
"Biết rồi." Sơ Tranh vỗ vỗ lưng hắn, xem đó như trấn an: "Sợ sao?"
Bộ Khinh: "..." Cũng không có.
Suy nghĩ của Bộ Khinh khẽ chuyển, rất nhanh gật gật đầu, cũng ôm Sơ Tranh chặt hơn một chút.
"Trên thuyền bên kia có người, phái người đi tìm người ra." Sơ Tranh phân phó hải tặc bên cạnh.
-
Cô nương đi đến thuyền kia rất nhanh bị bắt lại, trông thấy thiếu niên nàng ta cầu cứu, được Sơ Tranh ôm trong lòng, đáy lòng có loại cảm giác quỷ dị như gặp quỷ.
Thiếu niên không nhìn nàng ta, trực tiếp quay qua nơi khác.
"Các ngươi muốn giết thì nhanh lên đi!" Cô nương tức giận vì mình nhìn lầm người, ngẩng đầu ưỡn ngực chuẩn bị anh dũng hy sinh.
Sơ Tranh: "..."
Ai nói muốn giết nàng ta rồi?
Khi cô tới chưa từng nói muốn giết người mà? Sơ Tranh hỏi hải tặc bên cạnh: "Chuyển xong hết chưa?"
"Cũng gần xong rồi."
"Đi thôi." Sơ Tranh trực tiếp ôm Bộ Khinh lên, đi về phía thuyền của họ.
Bộ Khinh đột nhiên bay lên không, theo bản năng ôm chặt cổ Sơ Tranh, một giây sau lại lắc đầu với Sơ Tranh.
Ta có thể tự đi.
"Đừng lộn xộn, rơi xuống biển ta sẽ không chịu trách nhiệm vớt ngươi."
Bộ Khinh: "..."
-
Vương Giả tuân theo nguyên tắc ra cũng đã ra, không bằng làm nhiều nhiệm vụ một chút, đằng sau lại phát một chút nhiệm vụ loạn thất bát tao cho Sơ Tranh.
Chờ Sơ Tranh dẹp đường hồi phủ, thanh danh của cô đã truyền khắp.
Một... Hải tặc dùng tiền ăn cướp.
Chưa từng thấy hải tặc nào kỳ quái như thế, có tiền như vậy còn làm hải tặc làm gì, đi ăn cướp làm gì, yên bình làm một phú thương không tốt sao?
Đáng tiếc không ai trả lời nghi vấn này cho bọn họ cả.
Nhưng đã không thương tổn người, còn không có tổn thất, mọi người không khỏi tò mò về vị hải tặc này.
Lúc này đối tượng được tò mò đang chuẩn bị trở về đảo.
"Đảo chủ đảo chủ, không thấy Mịch Vân đâu."
"Không thấy thì không thấy, nói với ta có ích gì?"
"Không phải đâu, Nhị đảo chủ đang nhao nhao đòi đi tìm Mịch Vân về."
Tên đệ khống Nhị đảo chủ sao có thể chịu được chuyện đệ đệ nhà mình biến mất.
"..."
Mịch Vân biến mất lúc nào thì không ai chú ý, nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút, thì có thể suy đoán ra được, chắc là vào mấy ngày trước khi bọn họ cập bờ.
Mịch Vân vẫn muốn rời đi, trước đó bởi vì Nhị đảo chủ không cho phép, bên cạnh có người trông coi, cho nên Mịch Vân không đi được.
Lần này cuối cùng cũng có cơ hội chạy, sao Mịch Vân có thể ở lại nữa.
"Để hắn ta đi đi." Sơ Tranh không để tâm khoát khoát tay.
Nhị đảo chủ muốn đuổi theo, vậy thì đi chứ sao.
Chuyện chọc cho người ta hận cô mới không làm.
Dù sao thêm một người hay thiếu một người, đối với cô mà nói, đều không có ảnh hưởng gì.
Nhị đảo chủ nhận được tin tức, cảm kích phát cho Sơ Tranh một tấm thẻ cảm ơn.
Sơ Tranh: "..."
Được thôi.
Vì báo đáp tấm thẻ cảm ơn này của Nhị đảo chủ, Sơ Tranh vẽ cho Nhị đảo chủ một phạm vi đại khái mà Mịch Vân chạy trốn, cũng cho con đường có thể Mịch Vân sẽ đi.
Cháu trai cũng đã chạy, ta thân làm trưởng bối, phải ra sức một chút mới đúng.
Yêu mến vãn bối, người người đều có trách nhiệm.
Trong thế giới rực rỡ sắc màu ở một thành trì xa xôi nào đó, Mịch Vân không hề có điềm báo trước hắt xì một cái.
Mịch Vân xoa xoa mũi, nhỏ giọng thầm thì: "Là ai nhớ ta à?"
Được rồi, cậu ta cũng đã ra ngoài, quan tâm nhiều như vậy làm gì.
Cuộc sống tốt đẹp của cậu ta vừa mới bắt đầu.
Mịch Vân hoàn toàn không biết mình bị trưởng bối yêu mến.