Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2065: Chậm Chạp Muốn Về (32)




Trì Quy chống vào bồn rửa mặt, đầu hơi rũ xuống, nơi nước tràn ngập, bóng người trong gương mơ hồ.

Trì Quy chậm rãi thở ra một hơi, vốc một vốc nước lên rửa mặt.

Hắn giơ tay lau trên gương một cái.

Trong gương xuất hiện gương mặt thiếu niên sau khi bị hơi nước xâm nhiễm, nhiễm lên chút màu đỏ ửng.

Thiếu niên nhấp nhẹ đôi môi màu sắc diễm lệ, mặt mày hơi cong, lộ ra một nụ cười thật đẹp.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, nụ cười biến mất, thiếu niên trong gương, ánh mắt lăng lệ sắc bén, giống như bảo kiếm ra khỏi vỏ.

Một lát sau, hắn rũ mắt xuống, hai tay chống vào bồn rửa mặt dần dần nắm chặt.

Trì Quy, mày phải nỗ lực...

Trì Quy đi từ phòng tắm ra ngoài, Sơ Tranh đã gọi thức ăn xong, đang vừa làm bài tập vừa chờ hắn.

Trì Quy từ phía sau hôn cô một cái: "Bảo bảo, thật xin lỗi."

Sơ Tranh hơi nghiêng đầu, không hiểu: "Hả?"

"Không có gì." Trì Quy cười một cái, kéo cái ghế bên cạnh cô ra ngồi xuống: "Về sau anh sẽ không như vậy nữa."

Sơ Tranh xoay chuyển bút hai vòng, lơ đãng nói: "Chỉ cần anh không rời khỏi em, anh làm gì cũng được." Đánh ta là không thể!!

Trì Quy liếc nhìn cô: "Em đối với anh..."

Trì Quy cân nhắc câu từ một chút: "Giống như rất quen thuộc, luôn cảm thấy chúng ta từng quen biết."

Không biết có phải là ảo giác của hắn không.

Vào một số thời khắc, kiểu gì Trì Quy cũng sẽ xuất hiện ý nghĩ như vậy.

Sơ Tranh nhíu mày lại, thừa cơ hỏi: "Anh biết "Phồn Tinh" không?"

Trì Quy nhíu mày, nghĩ nghĩ: "Bầu trời đầy sao?"

Sơ Tranh lắc đầu: "Là một game online thực tế ảo."

Trì Quy: "..."

Vì sao lại đột nhiên nói đến game online thực tế ảo rồi? Trên thị trường game bây giờ, vẫn chưa có game online thực tế ảo mà?

Trì Quy viết rõ hai chữ mờ mịt lên mặt.

Cho nên lời sau đó Sơ Tranh nói, Trì Quy nghe càng thấy mờ mịt, cái gì mà tương lai, cái gì mà game online thực tế ảo, Tinh Tuyệt gì đó...

"Bảo bảo, em đang nói gì vậy?" Từng chữ hắn đều nghe hiểu được, nhưng tổng hợp lại với nhau thì hoàn toàn nghe không hiểu.

"..."

Sơ Tranh ném bút ra, đẩy sách bài tập, kéo cơm hộp qua: "Ăn cơm."

"Tinh Tuyệt là ai?" Trì Quy không khỏi có chút để ý đối với cái tên này.

"Heo."

"??"

"Những lời em vừa nói là có ý gì?"

Sơ Tranh thuận miệng bịa chuyện một câu: "Một game còn chưa phát hành."

"Ồ."

Luôn cảm thấy quái quái chỗ nào ấy.

-

Tìm ra đầu nguồn lan truyền lời đồn, Sơ Tranh quyết định làm đúng thân phận người nối nghiệp của chủ nghĩa xã hội, đi nghiêm túc hàn huyên với đối phương về chuyện giá trị quan chủ chốt.

Sơ Tranh không dám tìm Mạc Cùng nữa, trực tiếp bảo Trì Quy giúp gọi người đến.

Lúc nam sinh bị "mời" đến, sợ đến mức cả người đều đang run rẩy.

Cậu ta đang bị bắt nạt chốn vườn trường sao?

Đây là đại ca nổi danh của trung học Hoa Hải!Còn có tâm điểm trong cuộc bát quái gần đây...

Người trong cuộc tư thế tùy ý ngồi trên một cái ghế, rõ ràng là cái ghế hơi cũ nát, lại được cô ngồi ra cảm giác như vương tọa.

Mà lúc này ánh mắt cô bễ nghễ, giống như đang nhìn một con sâu kiến...

"Các... Các cậu muốn làm gì?" Nam sinh run rẩy.

Sơ Tranh: "Đừng khẩn trương."

"..." Điệu bộ này của mấy người, tôi không khẩn trương không được.

Nam sinh thấy Sơ Tranh giơ tay tìm tòi ở phía sau, trái tim cậu ta run rẩy một trận, chỉ thiếu lệ rơi đầy mặt.

"Các... Các cậu... Rốt cuộc... Tìm tôi... Tôi làm... Làm gì?" Hai chân nam sinh run lên, ánh mắt nhìn chằm chằm động tác của Sơ Tranh, sợ cô giống như trong một số phim ảnh, đột nhiên rút vũ khí có lực sát thương cực lớn ra.

Trong tầm mắt hoảng sợ của nam sinh, Sơ Tranh lấy ra một phong thư bằng da, khí thế hào hùng đập trên bàn.

"Cậu chỉ cần nói cho tôi biết, ai nói với cậu chuyện liên quan đến tôi, thì đây đều là của cậu."

Nam sinh: "..."

Nam sinh run chân đứng không vững, trực tiếp ngồi bệt xuống đất.

Hù chết người.

Nam sinh nói tin tức này cậu ta nghe được từ bạn gái của một người anh em, nhưng cậu ta chỉ nói với mấy người chơi thân, những người còn lại cũng không nói với ai, cậu ta cũng không biết vì sao lại truyền ra.

"Cậu từng nói với những ai?"

"..."

Sơ Tranh đập "bộp" một tiếng, lại lấy ra một phong thư.

Nam sinh cho mấy cái tên... Hả? Mấy cái? Là môn toán của cô không học tốt, không học đếm đúng không? Một chuỗi tên này mà gọi là mấy cái hả?

Nam sinh: "..."

Nam sinh lộ ra một nụ cười xấu hổ lại không thiếu nịnh nọt.

Nam sinh đột nhiên bắt đầu gào: "Tôi sai rồi, tôi không nên truyền lời đồn lung tung..."

-

Nam sinh cũng không phải là đầu nguồn, cậu ta cũng là nghe nói, Sơ Tranh bảo cậu ta gọi bạn gái của người anh em kia tới.

Nam sinh sợ đến một nhóm, rất nhanh gọi người qua. Sơ Tranh: "..."

Khương Tĩnh: "..."

Khương Tĩnh trông thấy Sơ Tranh liền muốn chạy, nhưng đáng tiếc động tác của người phía Trì Quy càng nhanh hơn, ngăn cô ta lại.

Sắc mặt Khương Tĩnh hơi trắng bệch: "Các cậu làm trò gì vậy?"

Giọng điệu Sơ Tranh bình tĩnh: "Cô từng làm chuyện gì, có cần tôi nhắc nhở cô không?"

Khương Tĩnh cắn răng: "Tôi từng làm cái gì?"

"Lời đồn liên quan tới tôi trong trường học không phải là cô truyền ra à?"

"..." Đáy mắt Khương Tĩnh hiện lên một tia bối rối, nhưng vẫn làm ra vẻ trấn định: "Cô dựa vào cái gì mà nói là tôi truyền ra? Những chuyện kia vốn chính là sự thật, nhiều người có thể nhìn thấy được!"

Nói đến phần sau, Khương Tĩnh giống như đã có lực lượng, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn Sơ Tranh.

Trường học nhiều người như vậy, dựa vào cái gì mà nói là cô ta truyền đi!

Sơ Tranh lấy điện thoại di động ra, điểm mấy cái, phát ghi âm ra.

Nghe thấy âm thanh, sắc mặt Khương Tĩnh trong nháy mắt xanh xám.

-

Sơ Tranh không nghĩ tới chuyện biến đổi bất ngờ, Khương Tĩnh vậy mà cũng nghe được từ chỗ người khác.

Lúc ấy mấy nữ sinh kia nói chuyện phiếm, khi cô ta đợi xe, vừa vặn nghe thấy.

Bởi vì có mâu thuẫn với Sơ Tranh, cô ta liền nói cho đám bạn của bạn trai biết, cô ta biết trong đó có kẻ miệng rộng, nhất định sẽ truyền đi.

Đến lúc đó cậu truyền tôi tôi truyền cậu, còn ai biết tin tức này rốt cuộc là ai truyền ra?

Hơn nữa cô ta đã điều tra, sự kiện kia là thật.

Căn bản cũng không phải là lời đồn.

Nhưng Khương Tĩnh không nghĩ tới, Sơ Tranh sẽ tìm tới cửa.

Sao Khương Tĩnh có thể không sợ Sơ Tranh, cũng vì học kỳ này Sơ Tranh không trọ ở trường, lá gan của Khương Tĩnh mới lớn hơn một chút...

Sơ Tranh cũng không làm gì Khương Tĩnh, mặt không cảm xúc bảo cô ta tìm ra mấy nữ sinh nói chuyện phiếm kia.

Khương Tĩnh: "..."

Cô ta đi đâu tìm chứ!!

Khương Tĩnh sợ Sơ Tranh, lại không dám phản bác, chỉ có thể đồng ý.

-

Có lẽ là vận khí Khương Tĩnh tốt, cô ta nhớ tới mình từng nhìn thẻ học sinh của một người trong đó, mặc dù không nhìn thấy tên, nhưng nhìn thấy lớp.

Lại căn cứ vào kiểu tóc và túi sách, Khương Tĩnh rất nhanh tìm được người.

Làm Sơ Tranh vạn vạn không nghĩ tới chính là, chuyện này cuối cùng vẫn quấn trở về trên người Bối Tiếu Tiếu.

Sơ Tranh: "..."

Bối Tiếu Tiếu giỏi nha!

Quẹo một khúc ngoặt lớn như thế.

Xem ra nhất định phải sắp xếp cho cô ta lên bảng thông báo thôi!!

"Chúng tôi... Có thể đi được chưa?" Mấy nữ sinh kia ôm nhau, thận trọng hỏi.

Sơ Tranh gật đầu, ra hiệu bọn họ có thể đi.

Mấy nữ sinh lập tức đi ra ngoài, Sơ Tranh liếc nhìn bọn họ, chờ bọn người đi xa, Sơ Tranh lập tức nói với Trì Quy: "Anh tìm người đi theo bọn họ, xem thử xem bọn họ liên hệ với ai."

Trì Quy: "Em không tin lời họ nói?"

Giọng điệu Sơ Tranh sâu kín: "Để phòng ngừa vạn nhất."