Xuyên Nhanh: Nam Chủ Lại Hắc Hóa

Chương 95: Ảnh Đế, Li Hôn Đi (28)




Edit: Y Song



Beta: LoBe



___



Lật Manh nhanh chóng rút tay về, phát hiện đầu ngón tay của mình có dính máu loãng, không nhiều lắm, nhưng cũng đủ dọa người.



Tần Quy Vân không ngờ bỗng nhiên cô chìa ngón tay ra, anh không cẩn thận hạ mắt nhìn. Tuy không nhiều, nhưng chừng đó đã đủ khiến hô hấp anh cứng lại. Ác mộng màu đỏ vô cùng đáng sợ đột nhiên tập kích tới.



Tần Quy Vân quên nói, anh —— sợ máu.



Lật Manh cũng đổi sắc mặt, vừa rồi lúc đèn ngoài hành lang nổ, là anh che chắn cho cô, mảnh thủy tinh vỡ ghim vào sau lưng. Miệng vết thương cũng không lớn, nhưng chắc chắn rất đau, may mắn loại thương tích này chỉ gây đau đớn chứ không đến mức chết người.



Vừa muốn an ủi nam chủ, nam tử hán đại trượng phu cố chịu đựng chút đau này, sau khi rời khỏi đây cô sẽ giúp anh gắp mảnh thủy tinh ra, bảo đảm không để lại sẹo.



Kết quả lại nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Tần Quy Vân, sau đó lông mi anh run rẩy, trực tiếp rũ mắt cả người ngã trên người cô.



Lật Manh: "?"



Nằm cái đầu bò nhà ngươi.



Thời khắc mấu chốt này, nam chủ vậy mà mềm chân tôm té xỉu. Cửa phòng đã truyền đến âm thanh lửa đốt lốp bốp, khói đặc tối thành màu đen kịt, từ bốn phương tám hướng kéo tới.




Lật Manh cảm thấy hít thở càng ngày càng không thông, cổ họng như bị lửa thiêu, ho khan tê tâm liệt phế. Cô không có cách nào tiếp tục ngồi đợi ở bồn tắm nữa.



Tần Quy Vân cũng không thể, anh ta cũng bị hoả hoạn dọa cho hôn mê, rơi vào bồn tắm chắc chắn sẽ chết đuối.



Be:... Người ta là sợ máu lên ngất đó bà nội.



Lật Manh cắn răng, cố sức ôm Tần Quy Vân, không cho mặt anh rơi vào trong nước. Lửa càng lúc càng lớn, cứ tiếp tục như vậy khẳng định bọn cô sẽ bị vây chết ở chỗ này.



Nhưng Lật Manh cũng không vội. Căn cứ vào định luật bất tử của vai chính, lúc găp cảnh ngàn cân treo sợi tóc, một ngàn phần trăm là sẽ được người khác cứu.



Đột nhiên Lật Manh nghe thấy bên ngoài có âm thanh ầm ĩ, còn có âm thanh sức nước bắn vào mặt tường, chú lính cứu hỏa tới rồi.




Ánh mắt Lật Manh sáng ngời. Quả nhiên định luật bất tử có hiệu quả.



Lật Manh không chút do dự, lấy một cái khăn lông ẩm che miệng mũi nam chủ, sau đó chính mình cũng lấy một cái che mặt lại. Sau khi đem người từ bồn tắm ra, hai chân Lật Manh sải bước, dùng tư thế lão nông cuốc lúa, cõng nam chủ nặng đến đè chết con lợn lên.



Chờ lửa bên ngoài cửa đã được khống chế, liền lao ra. Nữ chủ không dùng được. Nữ phụ tỏ ra vô cùng mệt mỏi, cô muốn đòi nữ chủ thêm một suất cơm hộp.



Quả nhiên định luật bất tử đã phát huy tác dụng tối đa.



Mắt thấy cứu viện không kịp, lúc bọn họ sắp bị chết ngại, ống nước phòng tắm bỗng vỡ ra. Nước từ trên tường ào ào xối lên người Lật Manh và Tần Quy Vân. Ngọn lửa sắp tràn vào, nhanh chóng bị dập tắt.




Vẻ mặt Lật Manh tê liệt, hừ, vai chính thôi.



Lật Manh bước từng bước một, bước chân chậm rãi, gian nan đi ra ngoài. Cửa phòng tắm lung lay sắp đổ, Lật Manh nhấc chân đá cửa. Nhưng chân vừa mới nâng lên còn chưa đụng tới.



Cửa liền —— đổ sập.



Dưới tác dụng của định luật bất tử, cửa phòng tắm trực tiếp đổ về ngoài vang lên tiếng vang ầm ầm.



Lật Manh bình tĩnh nhìn, thong thả ung dung thu chân lại. Lại đột nhiên ý thức được có điều gì không thích hợp, Lật Manh giương mắt lên liền nhìn thấy mấy nhân viên phòng cháy cầm bình chữa cháy, vẻ mặt trợn mắt há mồm nhìn cái cửa đổ xuống kia, còn có chân cô mới vừa hạ xuống.



Lật Manh bày ra vẻ mặt cạn lời. Rất muốn giải thích là cửa hỏng là do định luật nam chủ, không phải hỏng dưới chân cô. Cho nên lúc bồi thường tổn thất, đừng tìm cô đòi tiền.



Sau đó Lật Manh tiếp tục từng bước một cõng nam chủ ra khỏi phòng. Nhân viên phòng cháy nhanh chóng tiến tới hỗ trợ, một đám người mới vội vã hướng chạy xuống dưới lầu.



Kết quả vừa mới ra khỏi, phóng viên ngoài vùng cách ly, lập tức hét to:



"Là Tần thiếu, Tần thiếu thoát khỏi đám cháy."



Vô số máy quay phim, cameras, đèn flash giống như thủy triều đồng thời vọt tới. Xe cứu thương cũng tới.



Lật Manh nhíu mày, cảm thấy đám phóng viên này giống y hệt nạn châu chấu phá hoại mùa màng.