Xuyên Nhanh: Nam Chủ Lại Hắc Hóa

Chương 38: Tận Thế - Công Chúa Nhỏ Của Nam Chủ (38)




Những năm gần đây cũng có tiến hành giao dịch người, chẳng hạn như giao dịch những thiếu nữ thiếu niên xinh đẹp. Một vài kẻ bắt được những người xinh đẹp liền sẽ trói tới làm giao dịch.



Cố Nặc cũng xinh đẹp, nhưng bởi vì có thể bình tĩnh tới giao dịch như vậy, mọi người ngầm cho rằng anh là dị năng giả. Nhưng cô gái anh đang trói lại không giống như dị năng giả.



Cố Nặc vốn dĩ đã định ký tên chứng thực đơn giao dịch này, kết quả lại nghe thấy lời tên mập nói, đầu ngón tay anh khựng lại, chậm rãi giương mắt lên.



Ánh mắt thiếu niên lạnh lẽo, thâm trầm mà nguy hiểm.



Giọng anh trầm xuống, "Không phải." Đơn giản hai chữ không thể phản bác.



Sau đó Cố Nặc đặt bút xuống, không ký tên mà duỗi tay ưu nhã xắn tay áo lên, lộ ra cổ tay trắng nõn hữu lực. Anh nhàn nhạt bổ sung. "Cô ấy là người phụ nữ của tôi."



Tên mập sửng sốt, sau đó hiểu rõ. Tận thế à, bắt được con mồi sao không ăn trước được chứ. Tuy đây không phải lần đầu tiên rớt giá, nhưng vừa rồi gã thấy được thiếu nữ kia là một mỹ nhân hiếm thấy, làn da trắng nõn vô cùng, quả thực phải sống trong nhung lụa mới được như thế.



Đầu năm nay làm gì còn ai có được cơ hội sống trong nhung lụa.



Tên mập nhìn thoáng qua thiếu nữ được che chắn sau lưng Cố Nặc, nghĩ đến gần đây chợ đen tăng giá bán con gái xinh đẹp đến tận trời. Còn thiếu niên có dị năng này, gã có mấy cấp dưới là dị năng giả, sao phải sợ anh ta, hơn nữa không phải thiếu niên vừa xinh đẹp vừa có dị năng bán ra được giá cao hơn sao.



Lòng tham dâng lên trong lòng tên mập, gã lập tức cười hì hì nói: "Giá cả dễ thương lượng, anh muốn bao nhiêu cũng được, ra một vạn tích phân đủ thành ý rồi chứ."



Ánh mắt lạnh nhạt của Cố Nặc không mặn không nhạt rơi xuống người tên mập. Anh nhẹ giọng cười cười, "Giá cao như vậy là có thành ý."



Tên mập cho rằng có khả năng trục lợi được, lập tức cười tươi như hoa, gã đi tới muốn đi kéo Lật Manh. Một con mồi tốt như vậy không dễ dàng gặp được đâu.



Kết quả bàn tay béo núc vừa vươn tới, một phen băng nhận sắc bén đáng sợ chợt đâm thủng giữa tay gã, máu tươi bắn ra tung toé, tiếng xương cốt vỡ vụn cũng kẽo kẹt vang lên.



Tên mập mạp kêu thảm thiết một tiếng, đổ người xuống đất thật mạnh, lại phát hiện máu trong cơ thể mình bắt đầu sôi sục lên, cứ như đang bị lực lượng gì đó thao túng. Gã há miệng, khuôn mặt béo óng mỡ xấu xí vặn vẹo dữ tợn lên, gân xanh phình ra, nhưng tiếng kêu thảm thiết lại nghẹn trong họng, phát không ra.



Lật Manh ngẩng đầu lên nhìn, cái bộ dạng thảm thiết này...... Xấu đến nỗi vô cùng có lực sát thương.



Cô vừa định nói gì lại nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Cố Nặc xuất hiện một tia ôn nhu. "Đừng sợ, anh sẽ giải quyết nhanh thôi."



Lật Manh vẻ mặt bình tĩnh, "Em không sợ."



Trong tận thế đã thấy nhiều tang thi rồi, lòng dũng cảm được đề cao, còn cái gì có thể dọa được cô đâu. Hơn nữa trước khi cô xuyên qua, cô chính là nghiên cứu viên của viện khoa học, mấy thứ thảm thiết hơn đã thấy nhiều rồi.



Tựa hồ có chút ngoài ý muốn câu trả lời của cô, Cố Nặc quay đầu lại nhìn cô một hồi, khuôn mặt thanh lãnh thêm một tia nhu hòa ấm áp. Anh kéo lại một cái túi to bên cạnh, trùm lên tên mập đang đau đớn giãy giụa, sau đó nghiêng người, để lộ ra Lật Manh.





"Gã muốn bán em, em tức giận thì đánh gã đi." Cố Nặc cũng không trông cậy cô thật sự sẽ đánh, bởi trông cô nhu nhu nhược nhược như vậy, cổ tay gầy đến nỗi như vừa gập lại liền gãy.



Tuy miệng nói không sợ hãi, nhưng phỏng chừng trong lòng cô đang sợ ấy mà.



Kết quả vừa mới nghĩ vậy, liền thấy Lật Manh mặt không biểu cảm nâng cổ tay, xắn tay áo của áo ngụy trang lên, dây xích bên trên kêu lách cách. Sau đó cô bẻ ngón tay, nhặt lên cây côn sắt bên cạnh, một chân dũng cảm dẫm lên chiếc túi to đang phủ trên người tên mập, hung hăng đập xuống một gậy.



Muốn bán cô? Có máu mặt ghê nhỉ? Dân cư giao dịch trái pháp luật, cho dù là tận thế cô cũng muốn văn minh, hòa bình, bình đẳng, công chính, pháp trị, thân thiện!!!



Mỗi người đều có trách nhiệm chống lại những kẻ phạm tội buôn lậu. Tội ác mua bán mạng người không thể tha, đánh không chết ngươi con cá mè hoa lớn này, lại tiếp tục giao dịch tụ tập người đến người đi, người người tới nhận nữa.



Một màn thảm thiết này chấn động mọi người thật sâu, phải bao nhiêu thù bao nhiêu hận mới một gậy một gậy mà đánh như thế chứ.




Lật Manh có chút mệt, ngừng tay lại, ước lượng côn sắt một chút, nghĩ đến phải đánh chết mới hả dạ. Những thiếu niên thiếu nữ bị bán đi ấy sống quá bi kịch đều là do đám thương nhân lòng dạ hiểm ác này. Đánh chết một kẻ, ít nhất có thể cứu được một trăm đứa nhỏ đáng yêu.



Cô vừa định đánh thêm một gậy nữa, Cố Nặc lại duỗi tay, nhẹ nhàng đè cổ tay cô lại, lấy đi côn sắt trong tay cô. Người khác thấy vậy thì thở phào một hơi, còn có người còn lý trí là tốt quá rồi, đánh thêm mấy cái nữa, gã mập sẽ chết tại chỗ mất.



Nhưng cuối cùng lại thấy thiếu niên không nhanh không chậm vươn ngón tay thon dài ra, lòng bàn tay cầm một con dao nhỏ. Anh vô cùng đau lòng mà nói: "Đừng làm mình mệt, dùng dao nhỏ nhẹ nhàng hơn đấy."



Mọi người: "......" Hai kẻ điên nào đây.



Không đợi Lật Manh có cơ hội cầm lấy con dao, một giọng nữ lạnh nhạt vang lên, "Các người đang làm gì vậy? Gây chuyện sao?"



Lật Manh dừng lại, đưa mắt nhìn thì thấy cơ thể nóng bỏng quen thuộc, còn có khuôn mặt quyến rũ trưởng thành ấy nữa.



Nữ chủ.



Chính thê.



Lật Manh lập tức nhìn về phía Cố Nặc, lúc còn là tang thi thì nhược trí không hiểu được chỗ tốt của nữ chủ. Giờ nhìn thấy nữ chủ rồi, có xúc động nhất kiến chung tình tim đập thình thịch cả người bị điện giật lập tức yêu không?



Kết quả thấy Cố Nặc quay đầu, khuôn mặt tuấn mỹ thanh lãnh xuất hiện một tia tàn nhẫn hung ác nham hiểm. Đây là phản ứng bản năng khi gặp dị năng giả cường đại - phòng bị.



Ngón tay Mễ Lệ cũng xuất hiện từng điểm lửa, vẻ mặt cảnh giác.



Hai vai chính, cứ vậy mà âm trầm giằng co, dường như ngay sau đó sẽ lập tức ngươi chết ta sống.




Lật Manh: Đuma sao cốt truyện kì quá vậy, lần một vừa gặp đã yêu, lần hai gặp lại trên giường, lần ba sinh con hai ba đánh đâu?



Mễ Lệ lại đột nhiên cảm thấy hai người kia có chút quen mắt, cô trầm tư một chút, đột nhiên chỉ vào bọn họ kinh ngạc nói: "Đúng rồi, các người không phải hai anh em loạn luân đó sao? Tránh được lốc xoáy mưa axit luôn cơ à, đúng là mạng lớn nhỉ."



Anh em loạn luân......



Hiện trường một lần nữa lâm vào cảnh càng vắng lạnh như tờ. Lượng tin tức quá lớn, từ từ tiêu hóa đã.



Cố Nặc nhàn nhạt nhướng mày, dường như có chút kỳ quái, sau đó mới quay đầu lại nhẹ nhếch miệng lên, "Chúng ta....... là anh em thật sao?"



Lúc trước anh còn tưởng cô nói dối anh, lại không nghĩ có thể gặp được người quen, nói ra đáp án.



Lật Manh lập tức hấp hối giãy giụa, "Không, chúng ta không phải, anh hiểu lầm rồi."



Cố Nặc yên lặng nhìn cô một hồi, mới nở nụ cười có lệ, "Ừ, em nói không phải thì không phải, thật ra không sao cả."



Lật Manh cảm thấy tam quan của mình quả thực lại bị phá hủy rồi.



Ngươi mới không sao cả, cả nhà ngươi đều không sao cả.



Cô mới là người sao đây này.



Lời nói vương vấn bên môi Cố Nặc, đầu lưỡi anh nhẹ tựa vào răng, triền miên ái muội, "Em gái sao?"




Lật Manh: Tôi sắp chết tại chỗ rồi, ai cản tôi loạn côn đánh shi đi.



Vì gặp được nữ chủ nên vấn đề ăn ở toàn bộ đều do cô ấy sắp xếp. Lật Manh cùng Cố Nặc hai kẻ ăn cơm mềm của nữ chủ, da mặt dày vẻ mặt bình tĩnh.



Phòng chỉ có một.



Nữ chủ bình tĩnh nói: "Dù sao hai người cũng loạn luân, không chung phòng chẳng lẽ muốn lãng phí phòng sao? Số lượng phòng rất ít, tiết kiệm chút đi."



Loạn luân loạn luân loạn luân luân luân luân.



Nói đủ chưa?




Lật Manh vốn muốn bùng nổ, nhưng thấy nhà có cơm liền thỏa hiệp.



Có cơm ăn là lớn nhất, cô đói bụng rồi.



Cơm nước xong, Lật Manh bị Cố Nặc dắt về phòng. Lật Manh muốn tắm rửa nên nhìn chằm chằm cái còng trên cổ tay, tính toán dùng sức mạnh của oán niệm hòa tan nó.



Cố Nặc cụp mắt xuống ôn nhu nhìn cô, "Sao vậy?"



Lật Manh: "Muốn...... Tắm rửa."



Cố Nặc yên lặng chăm chú nhìn cô nửa ngày, môi mỏng khẽ mở, "Vậy đi tắm."



Lật Manh quơ quơ còng tay, nhắc nhở rõ ràng như vậy phải hiểu chứ.



Cố Nặc nhìn hiểu, anh bĩnh tĩnh như không mà duỗi tay cầm cổ tay cô, một tay khác ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, cả người bình tĩnh dính sát vào.



"Em muốn anh ôm em đi tắm?"



Lật Manh: "......"



Cô cảm thấy đầu óc Cố Nặc nhất định còn chưa tiến hóa hoàn thành, bị tang thi gặm một nửa rồi. Vừa định phỉ nhổ, cô nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.



Cố Nặc thả tay Lật Manh ra, sau đó kéo cô đứng dậy đi mở cửa, lại thấy một người chuyển phát nhanh đưa tới một cái hộp lớn.



Lật Manh nghi hoặc nhìn, "Đây là cái gì?"



Cố Nặc cười cười, "Quan hệ giữa chúng ta không phải...... A?"



Lật Manh hấp hối giải thích không xong, cảm thấy được hồi quang phản chiếu giải thích thêm lần nữa, "Không phải, anh nghe em nói." Lại thấy Cố Nặc không nhanh không chậm hủy đi chiếc hộp được đóng gói, "Không sao, em nói gì anh cũng hiểu."



Lật Manh: "......"



Từ từ, anh biết cái gì? Sao cô lại không hiểu.



Hiểu em gái mi á.