Đầu óc anh trống rỗng, chỉ có một cái tên chậm rãi hiện lên.
Cố Nặc...... Là tên của anh. Vậy anh là ai?
Cố Nặc im lặng một lúc, chậm rãi giương mắt lên mới phát hiện mặt mình đang dán vào một nơi nào đó mềm mại, ấm áp.
Mềm mại thoải mái lạ thường.
Anh trầm mặc một hồi mới ngẩng đầu, lại phát hiện mình đang bị ai đó ôm thật chặt. Lọn tóc dài của thiếu nữ xõa rối tung trên người anh, khuôn mặt nhỏ nhắn bạch nõn mà tiều tụy, lúc anh ngẩng đầu lên, cô theo đà ngã vào lòng anh.
Trong đôi mắt lãnh khốc của Cố Nặc xuất hiện một tia rung động. Anh duỗi tay ra, thuận thế dúi cô vào ngực mình, lại phát hiện sau lưng cô là một mảnh dấu vết bị ăn mòn.
Cố Nặc giương mắt nhìn ra bên ngoài.
Có mùi của mưa axit, màu lam......
Sơn động nhỏ hẹp như vậy, cô chen chúc gần ngoài động, là đang bảo vệ anh sao?
Tầm mắt Cố Nặc ngơ ngẩn rơi xuống tấm lưng cô, làn da vốn nên trắng tinh không tì vết, nay lại có những vết thương kinh khủng nhìn mà ghê người.
Lòng anh, đột nhiên không hề báo trước mà quặn đau lên, Cố Nặc khẽ nhíu mày, kỳ quái không hiểu sao mình lại có phản ứng như vậy. Anh rũ mắt quan sát người trong lồng ngực, thiếu nữ đang khoác một chế phục to rộng.
Là căn cứ Lam Anh...... Trong đầu anh tự động xuất hiện thường thức này.
Chiếc áo rất không vừa người, sụp xuống dưới đầu vai, lộ ra chiếc váy xinh xắn nhưng đầy vết bẩn bên trong. Theo phản xạ, anh biết nó rất đắt, mà dường như chiếc váy lộn xộn ấy đã vỡ vụn bất kham, lộ ra màu da trắng nõn của thiếu nữ, còn có đường cong tốt đẹp làm người ta khó mà dời mắt ấy.
Ánh mắt anh bình tĩnh nhìn một hồi, mới dường như không có gì mà dời đi, sau đó Cố Nặc nâng ngón tay lên, trên đó đeo một chiếc nhẫn, trong đầu hiện ra rất nhiều tin tức về nhẫn.
Một không gian có thể cải tạo cơ thể con người, có nó, dù cho bị thương nặng đến thế nào đi nữa cũng không chết được. Là tang thi còn có thể khôi phục trở lại thành nhân loại, mà khôi phục thân thể, đồng nghĩa với việc sẽ miễn dịch bất cứ virus gì.
Trong không gian là một mảnh đất đai vô cùng lớn, cái gì cũng có, đó là các loại sách cổ, đồ ăn, linh tuyền...... không khác bàn tay vàng xuất hiện trong một đống sảng văn ngu ngốc lắm, thậm chí còn hơn thế nữa.
Bởi vì Tiểu Manh thích xem loại tiểu thuyết này, anh cũng đọc không ít.
Tiểu Manh...... Là ai?
Môi Cố Nặc run rẩy, gần như thốt ra một cái tên.
Lật...... Manh?
Hô hấp anh hơi khựng lại, dường như muốn xác nhận cái gì mà cúi đầu nhìn thiếu nữ đã ngất xỉu trong lòng. Hơi thở của cô đã rất yếu, mưa axit có kịch độc, nếu mặc kệ cô, làn da bị ăn mòn kia đã đủ khiến cô chết.
Cố Nặc duỗi tay đẩy ra lớp áo khoác to rộng trên người cô, cô gục đầu dựa vào anh, hô hấp nhợt nhạt, dưới đầu vai mượt mà tinh xảo là xương quai xanh tinh tế xinh đẹp.
Chiếc váy vỡ vụn, thân thể mảnh mai, không hề có dị năng dao động.
Cố Nặc nhìn thấy làn da cô khẽ run run, tựa hồ đau đến nỗi té xỉu rồi mà vẫn thấy đau. Hô hấp anh ngày một nặng nề, càng đau lòng hơn. Như là bản năng, anh ôm lấy cô, để cô dựa vào trước ngực mình. Sau đó cánh môi anh chạm vào miệng vết thương của cô, từng chút một đi xuống dọc theo tấm lưng mảnh dẻ của cô.
Là kịch độc thì nhẫn của anh có thể trị liệu, nhưng vì sao anh lại muốn hôn cô?
Dường như đã làm rất nhiều lần.
Cố Nặc bình tĩnh phân tích, khuôn mặt trắng tinh nhiễm một tầng mồ hồi hồng nhạt, hô hấp cũng nóng lên theo. Cuối cùng, vết thương sau lưng cô từng chút một biến mất.
Nước bọt của anh có công dụng chữa trị sao?
Hình như...... Không đúng.
Anh đột nhiên duỗi tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một viên thủy cầu nhỏ, bên trong đều là năng lượng chữa trị. Lực lượng của anh vốn dĩ đã có công dụng chữa trị rồi, không cần miệng, dùng ngón ngưng kết ra bọt nước không phải càng nhanh hơn sao.
Cố Nặc rũ mắt xuống, trong mắt là một mảnh thâm sâu, một lần nữa khoác áo lại cho cô, anh ôm cô ra ngoài sơn động.
Trời bên ngoài đã sáng. Lúc đi đến dưới chân núi, anh nhìn thấy một chiếc xe Jeep đang đi. Thấy Cố Nặc lẻ loi một mình, bọn họ lập tức dừng xe, nhìn mặt anh, lập tức huýt sáo.
"Con bé kia có thể bán được rất nhiều tiền, bắt được cậu ta lại có thể nhẹ nhàng một tháng đấy."
Cố Nặc nghe thấy lời của những kẻ giống kẻ cướp trong xe, chậm rãi nâng mắt lên, đường môi mảnh khảnh nhẹ giương lên, nở một nụ cười tuấn tú.
"Các ngươi......"
Giọng nói anh lạnh nhạt mà nguy hiểm.
"Tìm chết sao."