Xuyên Nhanh: Nam Chủ Lại Hắc Hóa

Chương 177: Đế Vương Huyết Tộc Có Chút Ngọt (30)




Edit: Y Song



Beta: LoBe



___



Gương mặt trắng mềm của Serrill hơi nghiêng, cánh môi hơi mỏng khẽ dán lên làn da trên cổ tay đã khỏi hẳn của cô. Phía trên chỉ còn một dấu răng, còn đang chậm rãi lành lại. Vương giả huyết tộc đáng yêu, vươn đầu lưỡi, khẽ liếm chút tơ máu còn sót lại trên cổ tay cô.



Ánh mắt màu đỏ lạnh lẽo của hắn, lộ ra vài tia diễm lệ yêu dị. Như là mê hoặc, càng giống như là một loại lơ đãng biểu lộ mị lực.



Lật Manh có chút kỳ quái nhìn Serrill, thấy mái tóc vàng óng mềm mại của hắn rũ xuống trước mắt. Sau đó cô cảm giác được trên cổ tay lại truyền đến cảm giác đau đớn, ngay sau đó là răng nanh xuyên qua mạch máu, thời điểm hút máu, sinh ra kích thích lớn đối với cô. Con ngươi cô hơi co lại, không nhịn được muốn đem tay rút về.



Đứa trẻ nhuyễn manh đáng yêu lại khẽ nâng lông mi dài lên, lộ ra ánh mắt màu đỏ. Hắn cười khẽ, "Muốn bí mật, lẽ nào không định trả giá lớn một chút sao?"





Dù sao cũng bí mật của vương giả huyết tộc. Giá không rẻ đâu.



Sau đó Lật Manh cảm nhận được chỗ cổ tay, nơi môi mỏng của hắn bao trùm, lúc răng nanh cắn vào da thịt sinh ra một loại cảm xúc khiến người khác ngứa ngáy sống lưng, tay chân tê dại nhũn ra, lại một lần nữ cuồng bạo làm suy sụp lý trí cô.




Lật Manh không được thấp giọng thở dốc một chút.



Âm thanh mềm ngọt này làm Serrill tạm dừng động tác lại, nhưng tiếp theo chính là, hắn càng mạnh mẽ cướp lấy loại ngọt ngào tuyệt mỹ này.



Khiến hắn cũng sinh ra tình tố xa lạ, còn có một loại phản ứng kịch liệt không thể diễn tả.



Khí tức quang minh trong cơ thể Serrill, bị sức mạnh của hắn quét sạch. Máu mang đến sức mạnh mà không phải bất kỳ thứ đồ thay thế nào cũng có thể so sánh được. Mà máu của nàng là bữa tiệc tuyệt hảo mà trước giờ hắn chưa từng được thưởng thức.




Hương vị trân quý ngọt ngào hoàn toàn làm vị vương giả lãnh khốc này bỏ xuống một mặt thân sĩ cao ngạo, lộ ra bản tính huyết tộc. Gương mặt vô cùng tàn nhẫn của kẻ săn mồi. Ham muốn tham lam lại điên cuồng, nảy sinh trong cơ thể hắn.



Hắn muốn nhiều hơn nữa......



Đột nhiên khi Serrill gần như mất đi lý trí thì nghe được một tiếng rên kìm nén mềm mại. Loại thanh âm ôn nhu kìm nén này tựa như chim hoàng oanh đang hót trong hoa tường vi. Nó giúp Serrill kéo về một chút lý trí, ghé mắt nhìn thiếu nữ nằm dưới thân hắn. Lại thấy cô duỗi tay che lại môi, ánh mắt đều là hơi nước mê mang, đuôi mắt phiếm hồng. Vì quá mức kích động nên dù cô dùng tay che lại môi cũng không thể đè nén xuống tiếng thở dốc ngâm khẽ từ cánh môi.



Đại não Serrill ầm ầm nổ vang, thân thể chợt căng chặt lên. Ngay cả cảm giác thỏa mãn lúc ăn cũng không bằng dáng vẻ yêu mị của thiếu nữ lúc này. Má cô đỏ ửng, những giọt mồ hôi nhỏ bé hiện ra trên trán trắng nõn của cô.




Dáng vẻ mê người này.



Làm Serrill quên cả hút máu chỉ có thể giống một con vịt ngu ngốc, đôi mắt nhỏ trợn to, ngây ngốc chăm chú nhìn cô.




Lật Manh thấy cảm giác trên cổ tay, không đáng sợ như vừa rồi. Cô thả lỏng một hơi, không đợi hoàn toàn thả lỏng thì lực hút trên môi Serrill lại tăng một chút. Con ngươi Lật hơi co lại, gần như khó có thể chịu đựng loại cảm giác không cách nào tự khống chế này. Vừa muốn đứng dậy đẩy hắn ra.



Serrill đã rời khỏi cổ tay cô, vết máu chỗ răng nanh bên mép môi mỏng, có một loại màu sắc diễm lệ mê hoặc. Hắn khẽ liếm miệng vết thương cô. Tăng nhanh tốc độ lành thương, cũng không lãng phí một chút ngọt ngào còn sót lại nào.



Cuối cùng người đi săn thỏa mãn, khẽ cong cong cánh môi, có một loại mỹ cảm tươi đẹp không hợp tuổi.



Lông mi dài của hắn rũ xuống, đôi mắt màu đỏ lạnh lùng khẽ nheo lại, sau đó vương giả huyết tộc xấu xa khẽ hỏi: "Thoải mái không?"



__



Xong, tui đi ngủ đây, các cô ngủ ngon