Xuyên Nhanh: Nam Chủ Lại Hắc Hóa

Chương 149: Đế Vương Huyết Tộc Có Chút Ngọt (4)




Edit: Diệp Thanh Thu



Beta: LoBe



___



Lật Manh không có thời gian để hao phí, lập tức bình tĩnh nói với những người đằng sau: "Quay lại đường cũ."



Cuối cùng cũng có người cảm thấy không thích hợp, "Chúng tôi không phải tới nhận lời làm người hầu sao?"



Ánh mắt Lật Manh sáng ngời, trường hợp này có lời thoại. Cô lập tức tìm kiếm lời thoại trong cốt truyện, vẻ mặt nghiêm túc. Sau đó Lật Manh dùng ngữ khí bình đạm trả lời:



"Các ngươi bị lừa rồi, nơi này là đại bản doanh của huyết tộc, các ngươi chính là đồ ăn, hiện tại tôi muốn cứu các ngươi đi ra ngoài."



Trên khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ, không có một tia ôn nhu phổ độ chúng sinh.



Lời kịch nói đến khô cằn.



Cộng thêm bối cảnh là cỗ quan tài lạnh buốt, ánh sáng âm trầm của ngọn nến.



Quả thực khiến mặt cô tỏa ra một cảm giác âm lãnh.



Thật khó tin.



Một cô gái lớn mật, lập tức nhảy ra cười lạnh: "Có phải cô đang ghen ghét chúng tôi trẻ tuổi hơn cô, lo sợ chúng tôi tới đây sẽ đoạt mất miếng cơm của cô nên mới hù dọa chúng tôi như vậy?"



Những người còn lại cũng lập tức gật đầu đồng ý. Một chút cũng không tin lời cô nói.



Lật Manh trầm mặc, nói là thánh quang chiếu khắp chúng sinh đâu rồi?



Trong kịch bản, cảnh tượng rõ ràng là sau khi cô nói như vậy, mọi người đều tin tưởng cùng cô chạy trốn.



Chẳng lẽ...... Độ khó nhiệm vụ nâng cấp?



Nâng cấp mà tích phân vẫn như thế, quả thực giống hệt như bạch phiêu (chơi gái - phiêu kĩ) không trả tiền.




Lật Manh có chút hoang mang rũ mắt, cảm giác được đứa trẻ trong ngực cọ tới cọ lui, sợ nhóc ngã xuống. Cô bình tĩnh thong dong, duỗi tay đè gáy nhóc lại, giống như giữ cổ mèo con, ngăn cản nhóc lộn xộn xong, sau đó mới chậm rãi nâng đôi mắt đỏ tươi.



Cô gái lạnh nhạt nhìn nhóm người.



Sau đó cánh môi đỏ bừng mềm mại nhẹ nhàng mở ra, lộ ra răng nanh nho nhỏ. Cô lạnh lùng cười, "Các người quả thực ngu không ai bằng, chỉ là đồ ăn của huyết tộc mà thôi, còn dám nghi ngờ lời ta nói, ai tranh bát cơm mẻ này với mấy người, thứ ta muốn ăn......"



Cánh môi thiếu nữ gợi lên, hai cái răng nanh trắng nõn lạnh băng lộ ra.



"Chính là các ngươi."



Quá dọa người. Một đống người sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, không chút do dự quay đầu chạy. Lật Manh lập tức ôm nhóc con chạy theo. Giai đoạn đầu của nhiệm vụ, có thể cứu hơn một người thì hơn một người. Chờ đến nhiệm vụ khi thất bại. Lúc thanh toán tích phân, những người đó đều là công trạng.



Vừa rồi tuy rằng Lật Manh dùng biện pháp uy hiếp nhưng cũng có mỉm cười thánh mẫu đầy ôn nhu, ánh mắt nhân hậu hòa ái. Những người này chắc cũng biết cô không phải thực sự muốn ăn bọn họ.



Đuổi đám người chạy tới đường bên trái.




Lật Manh lại lần nữa duỗi tay, đè nhóc con đang lộn xộn trong ngực kia. Con nít chính là phiền toái. Nhưng nhiều hơn một người cũng là tích phân, vẫn nên cố gắng thì hơn.



Bởi vì không uống máu, lực lượng bị rút cạn, sức mạnh thật sự còn không bằng một đứa con nít, "Vương giả đại nhân" cuối cùng cũng nổi giận. Ngón tay hắn hung dữ nắm chặt cổ áo cô, cố sức ngẩng khuôn mặt nhỏ lên.



Nãi thanh nãi khí* lộ ra một mặt dữ tợn.



*Nãi thanh nãi khí: trẻ con ngây ngô



"Dừng lại cho ta......"



Lật Manh căn bản không nghe thấy hắn đang nói gì, nhìn thấy hành lang bên trái xuất hiện cánh cửa nhỏ. Cô lập tức khom người, đặt hắn lên mặt đất. Mà ngón tay hắn vẫn đang nắm chặt cổ áo cô. Xoẹt.



Cổ áo cô gái đã bị xé toạc.



Dưới ánh nến lay động, làn da thiếu nữ trắng nõn, oánh nhuận như ngọc. Serrill ngồi dưới đất, gương mặt mềm mại có chút dại ra, đầu ngón tay vẫn nắm chặt mảnh vải. Thiếu nữ cũng khom người theo, mái tóc dài buông xuống, vài sợi quẹt qua mặt hắn, mang đến hương vị mê người.



Tựa hồ cô có chút bối rối, đôi mày thanh tú khẽ cau lại. Sau đó cô ôn hòa duỗi tay, nhẹ gỡ từng ngón tay đang bám chặt của hắn, chậm rãi nói: "Đừng sợ, chị không ăn nhóc."




Serrill lạnh lùng chăm chú nhìn cô, sau đó chần chờ một lúc mới buông cổ áo ra. Vẻ mặt thiếu nữ cũng bình tĩnh, chỉnh sửa lại cổ áo đã rách một chút. Làn da cô tản ra vị ngọt mê người, như ẩn như hiện dưới lớp áo, thật sự càng...... Câu nhân.



Lật Manh không có chú ý biểu tình của chảy nước miếng của nhóc con cao ba thước* này. Bình tĩnh quay đầu, nhìn những người đó đang mở cửa, xông ra ngoài.



(*1 thước: 1/3 m => 3 thước = 1 mét)



Khuôn mặt nhỏ căng chặt của cô gái, cuối cùng hơi thả lỏng. Sau đó nhớ đến còn một người chưa đi, Lật Manh quay mặt lại, nghiêm túc nói: "Đi nhanh đi, bằng không sẽ biến thành đồ ăn của huyết tộc."



Huyết tộc đều có mắt màu đỏ. Còn của nhóc lại là màu đen. Làn da còn mang độ ấm. Chắc hẳn cũng là huyết nô. Nhóc con nhỏ như vậy cũng không buông tha, cầm thú.



Lật Manh yên lặng phỉ nhổ huyết tộc một phen, vừa muốn gì đó, lại nghe được một thanh âm non nớt vang lên.



"A, chị không phải là huyết tộc sao, chẳng lẽ là giả trang?"



Lật Manh nghe, liền cảm thấy thật mềm, thật đáng yêu. Cô nghiêm túc, lại lần nữa giơ tay, xoa đầu.



Vẻ mặt trào phúng của vương giả đại nhân: "......"



Đủ rồi nữ nhân kia, không sợ chết thì cứ xoa, xoa rồi ta sẽ ăn ngươi. Serrill lạnh lùng nâng mắt, dùng sức liếm hàm răng, tựa như chưa từng dùng răng nanh, nhất thời gặp chút trục trặc.



(Be: Ý là nam chính chưa từng hút máu người á)



Hắn đẩy lưỡi trên hàm trên, tìm kiếm răng nanh. Đột nhiên môi bị một vật vừa lạnh vừa cứng chạm vào.



Nhất thời hắn không biết là cái gì nhưng vẫn hé miệng, ngón tay thiếu nữ đang cầm kẹo khẽ ấn vào trong.



Đầu ngón tay mềm mại cọ qua cánh môi, vương giả huyết tộc sửng sốt, lông mi mảnh dài run rẩy, ngước đôi mắt xinh đẹp lên nhìn cô. Liền nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của thiếu nữa, đôi mắt trong trẻo sạch sẽ vô cùng.



Thanh âm bình tĩnh, mang theo vài tia ôn hòa như lông vũ lượn lờ quanh lỗ tai.



"Là kẹo, ngọt không?"