Edit: Y Song
Beta: LoBe
* * *
Gió lạnh thổi qua, nhưng lại bị áo vest che chắn lại hết. Lật Manh có xúc động muốn chạy trốn, cũng bị áo vest đó ngăn lại.
Thanh niên bình tĩnh rũ mi, đầu ngón tay trắng nõn kéo hai mép áo. Dưới ánh đèn mông lung, ngón tay tinh xảo như tuyết trắng, nhưng nếu để ý sẽ thấy móng tay xinh đẹp đã mất đi huyết sắc. Đây là do quá dùng sức để nắm góc áo.
Lật Manh ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn lấp ló trong chiếc áo vest, càng có vẻ non nớt đáng yêu. Gương mặt trắng trẻo không có biểu cảm gì, đôi mắt to tròn xinh đẹp xuất hiện vài tia chần chờ. Tiếp theo cô nói:
"Lãnh Linh.."
Giọng điệu Tần Quy Vân dứt khoát, nhàn nhạt cắt ngang lời cô:
"Anh không quen cô ta."
Lật Manh: "..."
Chuyện nam nữ chủ còn không quen biết này, quả thật là đả kích với cô.
Lông mi thật dài của Tần Quy Vân buông xuống, che dấu ánh mắt thâm trầm, âm thanh anh khàn khàn:
"Em không tin anh chỉ thích em thôi sao?"
Lật Manh cảm thấy nam chủ trước mắt có chút yếu ớt.
Gió lạnh thổi qua, khiến áo sơ mi của anh càng dính sát vào người, miêu tả hình dáng cơ bụng anh. Tần Quy Vân cúi đầu, cổ xinh đẹp nghiêng một độ cong mỹ lệ, môi mỏng khẽ nhấp, cứ an tĩnh như vậy nhìn cô.
Lật Manh cũng bình tĩnh ngước mắt nhìn anh, ở trong mắt anh cô nhìn thấy gương mặt của mình. Ừm, hơi nhỏ.
Hệ đáng yêu không phù hợp với thẩm mỹ quan của cô.
Lật Manh nhìn như bình tĩnh, thật ra là do cô đơ người thôi, đầu óc trống rỗng suy nghĩ linh tinh.Nam chủ yêu nữ phụ ác độc.
Đã thông báo kết hôn, phải làm sao bây giờ?
Giờ phút này là thời khắc nhiệm vụ có nguy cơ thất bại.
Cuối cùng Lật Manh khẽ thở dài, lùi bước về sau, quần áo bị anh lôi kéo, rất khó di chuyển. Nhưng Lật Manh rất cô chấp, cố gắng lùi về phía sau từng chút một.
Biểu cảm Tần Quy Vân có chút ngưng trệ, ngón tay giữ áo dùng sức một chút, cuối cùng thấy cô khó chịu, anh chăm chú nhìn cô vài giây, sau đó đột nhiên buông ngón tay ra.
Lật Manh chỉ cảm thấy không còn sức lực ngăn cản mình nữa. Cô nhảy ra sau vài bước, mới ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đối diện. Tần Quy Vân đứng im tại chỗ, ngược sáng, nửa người giấu trong bóng tối.
Gương mặt tinh xảo của anh trong đêm tối, có loại trắng bệch bệnh trạng, đôi mắt bị hàng lông mi đang rũ xuống che đi hơn nửa, thâm trầm âm u hơn bình thường rất nhiều.
Lật Manh cảm thấy trường hợp này, vượt qua khỏi giới hạn nhiệm vụ, cũng không nằm trong cốt truyện.
Hơn nữa.. Bụng quá đói, đầu óc trống rỗng. Không thích hợp để xử lý sự việc lớn, phức tạp lại quan trọng như này. Xử lý không tốt, thành ra nữ phụ ác độc cùng nam chủ ở bên nhau, nhiệm vụ cũng liền ngỏm củ tỏi.
Cô duỗi tay kéo chặt cổ áo một chút, cảm nhận hơi ấm từ chiếc áo vest truyền tới, sau đó mặt không chút thay đổi xoay người đi tìm quán ăn. Mà thanh niên đứng tại chỗ, khẽ nâng mi, ánh mắt thâm trầm hàm chứa một tia nguy hiểm tối tăm.
Anh nhìn bóng dáng mảnh khảnh của thiếu nữ, chậm rì rì đi về phía trước, không nói lời nào mà rời khỏi anh, Tần Quy Vân ẩn nhẫn giơ tay kéo cổ áo mình.
Ngay từ đầu, vì sao cô phải tốn công tốn sức gả cho anh như vậy?
Anh quan sát rất lâu mới hiểu được, cô muốn kết hôn với anh cũng là vì thân phận Tần ảnh đế này.
Cô là fan của anh.
Fans có ảo tưởng đối với thần tượng của mình không có gì là bất bình thường cả, là rất bình thường. Thậm chí là mưu tính để có giấy đăng ký kết hôn với thần tượng, cũng bình thường thôi.Nhưng mà.. Nếu cô thoát phấn thì sao?
Từ nhỏ Tần Quy Vân đã sống ở giới giải trí lòng người phức tạp. Sau một thời gian ở chung, cô lãnh đạm với anh. Sao anh có thể nhìn không thấy?