Xuyên Nhanh: Nam Chủ Lại Hắc Hóa

Chương 109: Ảnh Đế, Li Hôn Đi (42)




Editor: quinanhh



Beta: LoBe



___



Lật Manh không nghĩ tới chính mình có một ngày sẽ vì đau bụng kinh mà run chân.



Làm sao để diễn tả loại đau này đây. Giống như là có người dùng xẻng ở trong bụng, vét tới vét lui, cào qua cào lại. Giống như lột đi lớp cách nhiệt của bạn vậy. Chỉ cần một cơn gió thổi tới, cũng thấy lạnh buốt.



Sau khi cái xẻng đi qua, búa tạ lại tới, rầm rập đập vào vách tường tới nỗi đau thắt. Lật Manh rất muốn nằm xuống, để nữ chủ và nam chủ tự tìm đến nhau. Cô cũng không cần hoàn thành nhiều tình tiết khác, chỉ cần họ yêu nhau và trở thành couple được quan tâm nhất, khi ấy việc ly hôn của cô sẽ tự động hoàn thành.



Với số điểm lớn như vậy, cô có thể đi tới vị diện khác, cọ hào quang của nam nữ chủ.



Đương nhiên đây cũng là chỉ là suy nghĩ trong lòng mà thôi, rốt cuộc vẫn còn một tình tiết trong cốt truyện cần thiết cưỡng chế hoàn thành.



Có đôi khi Lật Manh cảm thấy nữ phụ cũng chẳng dễ dàng gì. Việc khiến điểm ác độc đầy 100, còn mệt hơn cẩu tác giả chà đạp bàn phím mỗi ngày nhiều.



Lật Manh chống đỡ, ngoại trừ trên mặt không có huyết sắc, còn lại thì khiến người ta không nhận ra chút bất thường nào.



Thời điểm Lật Manh đi ra ngoài, liền thấy Tần Quy Vân để một tay lên xe mua sắm. Anh nghiêng người, đứng trước kệ hàng, hàng mi xinh đẹp khẽ buông xuống, đôi mắt lạnh lùng tựa như đang nghĩ về điều gì đó.



Cuối cùng cũng quyết định, thanh niên ưu nhã giơ bàn tay trắng nõn, lấy mấy gói băng vệ sinh ra.



Anh lấy cả ban ngày và ban đêm.



Anh cũng không biết thương hiệu nào tốt.





Chỉ biết lấy loại đắt nhất.



Sau khi anh lấy băng vệ sinh, tay lại không nhịn được lấy thêm mấy gói trà gừng đóng gói sẵn.



Những thứ anh mua đều là thứ dùng cho các cô gái hi bà dì ghé thăm. Lật Manh đứng ở kệ hàng cách đó không xa, nhất thời không nói lên lời.



Đường đường là một đại tổng tài giới giải trí, lại còn là đại nam chủ đích thực, là ảnh đế được miêu tả là tà mị cuồng quyến lãnh khốc như sương lạnh, vạn người quỳ liếm, vậy mà lại đi chọn băng vệ sinh?




Cảm giác hình tượng nam chủ đã sụp đổ rồi.



Trong lòng Lật Manh xuất hiện một tia bất an, cảm thấy rằng nam chủ này khác với những gì cô tưởng.



Hệ thống sẽ không phán đoán sai lầm chứ?



Tần Quy Vân chọn thêm cái gì đó, rồi đẩy xe tới quầy thu ngân, thanh toán hóa đơn dưới con mắt vỡ mộng của nhân viên tính tiền.



Giang Nghiêm chờ ở cửa siêu thị, vẻ mặt không còn lời gì để nói, thân là một người đại diện có thể diện, anh...... Ngoan ngoãn lại gần giúp Tần Quy Vân xách túi đồ.



Siêu thị cũng có khách khác, nhưng không ai dám tới gần.



Rốt cuộc người cà lơ phất phơ kia, cùng với hành động quyết đoán chọn băng vệ sinh, đều khiến người khác hoài nghi bản thân nhận nhầm người.



Tần Quy Vân không chút để ý, ngẩng đầu, liền nhìn thấy Lật Manh đứng cách đó không xa, ánh mắt anh rơi trên khuôn mặt tái nhợt của cô, dừng lại một lúc.



Sau đó mày anh nhăn lại, bước nhanh tới, giơ tay sờ mặt cô, lại chạm chạm vào sau cổ cô. Nhiệt độ hơi lạnh.




Tần Quy Vân khẽ chau mày, ánh mắt tối sầm lại một chút.



"Đau không?"



Giọng nói trầm khàn khàn, hàm chứa vài tia từ tính.



Lật Manh không cảm xúc, đẩy anh ra, "Đau này thì tính là gì, không sao đâu."



Nói xong, cô nhấc chân vòng qua người anh đi về phía trước.



Ảnh đế đại nhân đứng im, ngón tay dừng lại ở giữa không trung, rũ mắt nhìn xuống ngón tay một lúc, mới xoay người bước về phía trước vài bước.



Lật Manh chau mày, cảm giác đau càng rõ ràng hơn. Nhưng chỉ là đau bụng kinh thôi không chết được, kiên nhẫn một chút sẽ không sao đâu. Đột nhiên một trận quặn đau làm cô nghẹt thở, thân thể run rẩy, bước chân lảo đảo một chút, mắt thấy sắp bổ nhào vào quầy thu ngân.



Một bàn tay giữ bả vai cô lại, và giúp cô đứng vững.




Ngón tay dọc theo sống sau lưng cô đi xuống, khẽ dùng lực ôm eo cô, một cái tay khác thuận thế vòng qua hai đầu gối, nhẹ nhàng bế Lật Manh lên.



Sắc mặt Lật Manh trắng bệch, bàn tay theo bản năng che bụng, ngước mắt nhìn anh. Ánh mắt của cô như nhiễm hơi nước, khuôn mặt đáng yêu chứa vài tia yếu ớt, cánh môi khẽ run rẩy.



Tần Quy Vân bế cô lên, đôi mắt đen sâu thẳm quét qua mặt cô, khẽ nâng cằm, đôi môi mỏng hồng nhạt thốt ra: "Về sau......"



Anh dừng lại một chút, tựa hồ cảm thấy ngữ hí của mình có chút lãnh khốc, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một cái, sau đó dịu dàng nói, "Về sau nếu bất kỳ chỗ nào bị đau, đừng chịu đựng."



Anh vừa nói, vừa sải bước đi ra ngoài.




Bên ngoài trời đã tối, đèn đường lần lượt được bật sáng.



Giọng nói dễ chịu của thanh niên vang lên vừa trầm thấp nhẹ nhàng, "Trước kia tôi không biết em như thế nào, nhưng mà về sau trước mặt tôi đừng cố chịu đựng nỗi đau, không thì tôi cũng sẽ đau đó."



Khuôn mặt Lật Manh dựa vào ngực anh, cách một lớp áo mỏng manh, dán vào làn da ấm áp, và mặt cô dường như cũng cảm thấy ấm áp hơn.



Nghe được những gì anh nói, Lật Manh bối rối một lúc, đầu óc trống rỗng hỏi: "Anh đau ở đâu?"



Chẳng lẽ......



Nghĩ đến tư thế lúc anh chọn băng vệ sinh, không phải là cũng tới......



Tần Quy Vân đã đi đến trước xe, có người mở cửa xe, anh cúi người xuống, nhẹ nhàng đưa cô vào trong xe.



Nghe được lời nói của cô, anh dừng lại một chút rũ mắt xuống nhìn cô. Đôi mắt đen nháy được phản chiếu bởi ánh đèn đường, tạo lên những đốm sáng như những vì sao trong ngân hà.



Giọng nói khàn khàn nhưng vẻ mặt anh điềm tĩnh lạ thường.



"Còn có đau ở đâu được nữa, là đau lòng."



___



Be: Tôi đang tưởng tượng một người nói câu trên nhưng mặt vẫn đơ không cảm xúc.:">