Xuyên Nhanh: Nam Chủ Lại Hắc Hóa

Chương 105: Ảnh Đế, Li Hôn Đi (38)




Edit: LoBe



___



Việc lãnh chứng vừa được quyết định, ngoại trừ việc Cục Dân Chính tới giờ tan tầm, bằng không sẽ không có cách nào ngăn cản cuộc hôn nhân này.



Trong lúc Lật Manh đang định rút chứng minh thư ra thì ảnh đế đại nhân đã đưa tay tới, thừa dịp Lật Manh hông phòng bị lấy chứng minh thư của cô.



Sau đó anh lấy điện thoại ra, môi mỏng khẽ nhấp, gọi cho ai đó.



"Lấy hộ khẩu và chứng minh thư của tôi tới đây, còn nữa, hộ khẩu của Tiểu Manh ở trong tay gia gia hả? Tới công ty tìm gia gia, nói là tôi muốn."



Hình như Tần Quy Vân nghe được đối phương hỏi gì đó. Anh trầm mặc một lúc, mới khẽ nhếch môi, ánh mắt thâm trầm nhiều hơn vài tia ý cười.



"Lý do? Liền nói là...... Tôi muốn kết hôn."



Nói xong, thanh âm anh lại lạnh lùng như cũ, "Lấy xong đồ, đến cửa Cục Dân Chính chờ tôi."



Treo điện thoại, Tần Quy Vân ngẩng đầu lên liền thấy Lật Manh đang nghiêng đầu nhìn mình, mái tóc mềm mại rơi trên bờ vai cô, trên gương mặt trắng nõn có vài tia nghi hoặc.



Anh nghĩ tới gì đó, giống như không có việc gì đưa tay lên miệng ho khan, sau đó bình tĩnh nói: "Tôi có mang theo chứng minh thư, người khác mang giúp tôi."



Người khác mang tới giúp anh...... Có thể gọi là bản thân có mang sao?





Này logic của đồ lưu manh.



Lật Manh yên lặng suy nghĩ một chút nội dung cốt truyện nói nam chủ là anh giai ảnh đế cao lãnh ưu nhã chính trực. Sau đó lại liếc nhìn vị trước mắt đã vi phạm thiết lập của nam chủ, là hàng nhái hàng giả hả?



Tính cách này không có giống a~.



Nhưng hệ thống đã nói, sau khi kết hôn khẳng định có thể li hôn. Lật Manh cảm thấy vẫn nên tin tưởng nhân viên chuyên nghiệp, hệ thống cũng không phải là thùng cơm, hơn nữa cô chỉ là một người mới xuyên qua, không thể tự luyến cho rằng người khác thích mình.



Nghĩ đến đây, Lật Manh trầm mặc không lên tiếng.



Vừa tới Cục Dân Chính, đã có người vội vàng chạy tới, trên tay cầm một túi giấy. Là nhân viên Tần thị.



Giang Nghiêm một lời khó nói hết nhìn Tần Quy Vân cầm lấy giấy tờ, rồi lôi kéo Lật Manh vẻ mặt bình tĩnh nhưng thực ra đang mộng du đi vào.



Hôm nay không phải ngày nghỉ nên cục dân chính cũng khá ít người.



Thời điểm Tần Quy Vân điền bảng thông tin, Lật Manh mặt than.



Lúc Tần Quy Vân trả lời câu hỏi của nhân viên cục dân chính, vẻ mặt Lật Manh thất thần.



Cuối cùng kéo cô tới nơi chụp ảnh lãnh chứng, vẻ mặt Lật Manh đờ đẫn dại ra.




Tần Quy Vân rũ mắt, xem bộ dáng mệt rã rời của Lật Manh, lại nghe thấy nhân viên công tác nói "cười lên". Anh bình tĩnh vươn ngón tay trắng nõn, nhẹ nhàng rơi xuống eo cô, đầu ngón tay chọc qua.



Lật Manh sợ hãi đứng thẳng, khóe miệng giơ lên.



Răng rắc.



Ảnh chụp chụp hảo.



Lật Manh: "Phốc."



Mới cười.



Lật Manh giống như con thỏ trắng nhảy lên một cái, sau đó mới khôi phục tinh thần trừng mắt nhìn Tần Quy Vân.




Đột nhiên chọc lét cô, quả thực không thể tha thứ.



Mà Tần Quy Vân chỉ nhàn nhạt nhìn ngón tay mình, sau đó lại nhìn eo cô. Cuối cùng anh mím môi, rũ lông mi cong dài, mới thấp giọng lầm bầm lầu bầu nói: "Sợ nhột tới mức đó sao?"



Giấy chứng nhận rất nhanh được đưa tới tay. Lật Manh nhìn chằm chằm quyển sổ đỏ trong tay, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, rốt cuộc đối với cô mà nó, kết hôn chỉ là bước đi đầu tiên.



Kế tiếp còn có ly hôn, hãm hại nữ chủ, lôi kéo nữ chủ, sau đó bị đá xuống sàn nát bét như quả dưa hấu rơi từ cao xuống.




Cho nên bình tĩnh nắm chặt giấy hôn thú trong tay, ly hôn còn chờ dùng.



Chưa kị cất vào túi xách, một bàn tay đã nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô, giấy hôn thú bị lấy đi.



Ngón tay Lật Manh chạm vào nhau, quyển sổ trên tay đã bị lấy đi mất. Nếu muốn ly hôn thì phải làm sao đây?



Tần Quy Vân nắm chặt hai quyển sổ trong tay, ánh mắt bình tĩnh, anh không tiếng động chăm chú nhìn Lật Manh. Sau đó lấy di động ra, dịu dàng nói.



"Chụp ảnh chung đi."



Sau đó Lật Manh nhìn thấy anh mở quyển sổ ra, để hai quyển số để bên cạnh nhau, chụp hẳn mấy tấm lận.



Sau kh chụp xong, anh gấp lại như cũ. Lật Manh trông mong nhìn. Đây là của cô.



Tần Quy Vân đạm nhiên nhìn Lật Manh một cái, trầm mặc một lát, mới bừng tỉnh cái gì. Anh khẽ cầm lấy tay cô, cúi đầu chậm rãi hôn lên môi cô một cái.



Lông mi xinh đẹp của thanh niên khẽ cụp xuống, đôi mắt đen sâu thẳm nhiễm một tầng ánh sáng tinh tế, ánh sáng ấy chính là ảnh ngược của cô.



Đây là một nụ hôn ôn nhu đến cực điểm. Đôi môi mềm ấm, nhẹ nhàng dán vào đôi môi đỏ hồng của Lật Manh một chút. Mềm mại quý trọng tới mức sợ tan vỡ.