Năm thứ nhất Triệu Dận chính thức được lập làm Thái Tử, không ít đại thần lấy lý do trữ quân trong cung không thể quá mức trống trải, thỉnh chỉ vì Đông Cung mà thêm người.
Huệ Tông nhìn thoáng qua Bắc Định Vương đứng ở phía đầu quần thần, lại nhìn thoáng qua thần sắc lãnh đạm không dao động của Thái Tử, thì bác bỏ mọi yêu cầu.
Sau cái ngày hạ triều đó, Bắc Định Vương lần lượt đi bái phỏng vài vị đại thần kia.
Một đoạn thời gian rất dài, không có người nào dám nhắc lại chuyện này.
Năm thứ ba Triệu Dận được lập làm Thái Tử.
Quần thần thấy Thái Tử Phi Đông Cung nhiều năm không có con, vì hoàng tộc yêu cầu khai chi tán diệp, thỉnh chỉ Đông Cung thêm người.
Huệ Tông lúc này vẫn giữ im lặng.
Ngược lại là thái độ kiên quyết của Thái Tử, không chút do dự bác bỏ các quan đại thần, cho rằng bọn họ đang ly gián tình cảm phu thê của Thái Tử.
Trùng hợp chính là, ngày hạ triều hôm đó, truyền ra một tin vui, Thái Tử Phi mang thai.
Năm thứ hai, A Chiêu ở Đông Cung sinh hạ một đôi long phượng thai.
Khi đó, mùa đông tuyết rơi dày đã được nửa tháng, mọi nơi tai họa không ngừng.
Thời điểm Đông Cung truyền ra tiếng trẻ con khóc nỉ non đầu tiên, một tia nắng vàng phá mây mà lọt ra.
Đại cát.
Lại không còn có người nào lấy chuyện này ra nói nữa.
Chờ đến khi đôi hoàng tôn được năm tuổi, lại có người nhắc đến Đông Cung trống vắng lần nữa.
Đã nhìn thấu tâm tư nhi tử, Huệ Tông dứt khoát đẩy hết vấn đề cho Thái Tử.
Con cháu đều có phúc của chúng, hắn mới không thèm làm ác nhân.
Lúc này phu thê Thái Tử đã bên nhau nhiều năm.
Chúng thần trong lòng suy nghĩ, cho dù tình cảm có tốt đến mấy cũng không chịu nổi thời gian tra tấn.
Hơn nữa, mặc dù Thái Tử Phi nhan sắc khuynh thành, nhưng rốt cuộc tuổi cũng đã lớn, làm sao so được với những tiểu cô nương tuổi trẻ tươi mới?
Thái Tử dùng lực vả mặt bọn họ, trên triều nói thẳng, trừ Thái Tử Phi ra, cuộc đời này hắn không bao giờ nạp bất luận một nữ nhân nào khác.
Cả triều bị kinh sợ.
Thời đại này, nam tử tam thê tứ thiếp vốn là chuyện bình thường, thương hộ giàu có một chút cũng có thêm một vài di nương, huống chi là hoàng thân quốc thích?
Huống chi là vua của một nước?
Có một vài đại thần không tin, đưa mỹ cơ vào tiệc rượu cùng Thái Tử, Thái Tử lập tức ở đó trở mặt, phất tay áo bỏ đi.
Đại thần kia đến ngày thứ hai thì bị bãi quan.
Đến tận lúc này, đám đại thần rốt cuộc mới ngừng lại.
Mấy năm sau.
Huệ Tông nhận thấy được Thái Tử đủ để tự bản thân đảm đương mọi sự, muốn thoái vị, bản thân lui về hoàng cung dưỡng lão làm Thái Thượng Hoàng nhàn tản, mỗi ngày cùng Bắc Định Vương đi xem diễn câu cá, cực kỳ thích thú.
Thái Tử kế vị, xưng là Minh Tông, lập Thái Tử Phi Tần thị làm hậu.
Thời điểm Lễ Bộ bình thường sẽ chuẩn bị mở lại hậu cung, mới đột nhiên ý thức được rằng, bệ hạ căn bản không tồn tại hậu cung gì cả!
Thái Tử Phi cùng Thái Tử thậm chí vẫn luôn giống như những đôi phu thê bình thường, cùng ngủ, cùng ăn, tẩm điện của Thái Tử được bài trí lại hoàn toàn.
Lúc này, quần thần sớm đã có thói quen nhìn bệ hạ bọn họ thâm tình thắm thiết, thậm chí còn không có tâm tình nhắc tới chuyện nạp hậu cung hay là khai chi tán diệp -- dù sao đề ra cũng sẽ bị bác bỏ, còn bị bệ hạ mang thù, tên ngốc mới tiếp tục đập đầu vào đá.
Các đại thần đã trải qua triều đại Minh Tông, lúc tuổi già lại nhớ tới, mới bắt đầu cảm thấy thật khó tin.
Bệ hạ của bọn họ, là vua của một nước, thế nhưng lại thật sự chỉ có một người là Hoàng Hậu nương nương đi qua cả đời.
Mỹ nhân xinh đẹp cũng không có cách nào làm hắn nhìn thêm một cái.
Các phu nhân trong Yến Đô, vẫn luôn truyền tin đồn Hoàng Hậu nương nương ghen tị.
Mỗi khi có tiểu cô nương trẻ tuổi có dã tâm muốn hỏi vào lúc này, sẽ có có một số lão phu nhân đã trải qua thế sự mang ngữ khí hâm mộ mà nói cho các nàng:
"Ghen tị? Bất quá chỉ là một đám bà già ba hoa ghen ghét vô duyên vô cớ đi bịa đặt thôi."
"Trên đời này, không có một nữ nhân nào ghen tị mà có thể giữ vững được trái tim của người nam nhân mình cả."
"Hậu cung bệ hạ không người, từ trước đến nay đều chỉ bởi vì, trong mắt hắn chỉ có một mình Hoàng Hậu nương nương mà thôi."