Edit by Vân Hi
A Chiêu trực tiếp đem hành động của nam chủ lý giải thành ngượng ngùng.
Đứa nhỏ này, quan tâm cô thì là quan tâm cô, còn muốn mạnh miệng.
Cô cũng không có khách khí, trực tiếp liền nằm lên vai Tiêu Nghiên.
"Kẹo bông gòn, nam chủ chủ động cõng ta. Mi nói xem, hắn có phải đã cảm nhận được hơi ấm của tình yêu không?" A Chiêu có chút đắc ý hỏi.
Hệ thống nghĩ ngợi một chút, nhẹ giọng cổ vũ: "Ký chủ giỏi quá, ký chủ không ngừng cố gắng!"
"Ừm, ta nhất định sẽ nỗ lực!"
Một người một hệ thống đang cổ vũ lẫn nhau, không nghĩ tới, giờ phút này Tiêu Nghiên đang trải qua một loại rối rắm kỳ lạ.
Cái sự rối rắm này xuất phát từ nơi mà người kia ghé vào trên người hắn.
Tiêu Nghiên từ khi mới mười tuổi đã bị đưa đến biệt thự ở vùng ngoại ô này, có thể nói, sau khi hiểu được chuyện nam nữ khác biệt, liền không còn tiếp xúc thân mật với một người như vậy.
Ngay cả trong nửa năm qua, quan hệ của hắn cùng A Chiêu thân cận không ít, nhưng hành động thân mật nhất bất quá cũng chỉ là nắm tay.
Nhưng mà giờ phút này, cảm giác có người trên lưng quá chân thật.
Thân hình nhỏ nhắn mềm mại như vậy đã cho Tiêu Nghiên biết rõ, thứ mà mình đang mang trên lưng lúc này là một cơ thể của một người phụ nữ trưởng thành, hoàn toàn khác với cơ thể của hắn.
Đặc biệt là chỗ **** mềm mại kia......
Tai Tiêu Nghiên bắt đầu hơi nóng.
Lần này không phải giả bộ, hắn không khỏi bước nhanh hơn, muốn nhanh kết thúc cái loại tình huống trước mắt này.
Cô gái trên lưng căn bản không hiểu sự xoắn xuýt của hắn.
A Chiêu ghé vào vai Tiêu Nghiên, đầu óc có chút mơ mơ màng màng, nhưng tinh thần bởi nam chủ chủ động thân cận như vậy mà hưng phấn không thôi.
Cô nhìn trái rồi quay lại nhìn, lực chú ý rơi xuống trên cánh tay Tiêu Nghiên đang choàng qua người mình.
Bởi vì cõng một người, cánh tay kia đã có một chút cơ bắp đang gắt gao siết chặt, chỉ cần nhìn như vậy cũng có thể khiến người ta cảm nhận sức mạnh ẩn chứa trong đó.
A Chiêu trong lòng cảm khái: Thiếu niên gầy yếu tái nhợt đến mức chỉ cần phảng phất có gió thổi qua liền ngã, hiện tại lại càng ngày càng giống một nam nhân trưởng thành.
Cô nhịn không được vươn tay, đi chọc chọc cánh tay được bao phủ bởi một lớp cơ bắp của Tiêu Nghiên.
Cánh tay Tiêu Nghiên run một cái, nghiêng đầu nghi hoặc: "Cô giáo?"
Từ góc độ của A Chiêu, sườn mặt của thiếu niên có thể hoàn toàn thu vào đáy mắt: Nam chủ tuy rằng tính cách trầm lặng, nhưng thật ra mà nói ngũ quan lại sắc bén, góc cạnh rõ ràng.
Gương mặt này được gọi là xinh đẹp nhưng lại không nữ tính chút nào.
A Chiêu cười cười, lười nhác ghé vào trên người nam chủ lẩm bẩm nói: "Cánh tay em cứng quá a, làm cho cô không thoải mái."
Tiêu Nghiên: "......"
Loại cảm giác này rất kỳ lạ, lần đầu tiên hắn được nghe cô giáo nói chuyện với với cái ngữ khí nũng nịu như thế.
Ở trong mắt hắn, Hứa Chiêu vẫn luôn là một trưởng bối, cô kiên nhẫn, ôn nhu, dường như hiểu biết tất cả mọi thứ, dạy cho hắn rất nhiều điều, như thể không gì không làm được.
- - tuy rằng đôi lúc có chút ngây ngốc.
Thẳng cho đến lúc này, cô lớn như vậy lại còn làm nũng, Tiêu Nghiên mới nhớ tới, đối phương cũng chỉ là cô gái vừa mới ra trường không lâu, cũng chỉ hơn hắn có mấy tuổi mà thôi.
Đổi lại, hầu hết những người bạn cùng lứa, bọn họ có khi vẫn là một công chúa nhỏ cần được bố mẹ chăm sóc đi?
Tiêu Nghiên lắc đầu, nhịn không được cười khẽ ra tiếng trêu chọc cô: "Vậy em để cô giáo xuống tự đi nhá?"
A Chiêu hừ hừ hai tiếng, lẩm bẩm một câu gì đó, Tiêu Nghiên không nghe rõ: "...... Mệt......"
Sau đó, hắn liền cảm thấy cổ của mình bị hai cánh tay mềm mại vòng qua ôm lấy -- rõ ràng là A Chiêu cự tuyệt cái đề nghị này.
Thời điểm đôi tay kia giơ lên, Tiêu Nghiên sửng sốt một chút, thân thể theo bản năng có chút kháng cự, muốn tránh đi.
Nhưng vì hắn nhớ tới người trên lưng là ai, cũng không có cánh tay thừa nào để đem người ngăn lại.
Vì thế, sau một hồi do dự, thế giới của hắn, bị hơi thở của nữ nhân này hoàn toàn vây quanh.