Xuyên Nhanh: Món Quà Của Thanh Xuân

Chương 25: Bằng chứng




Ngay lúc bầu không khí trong phòng hiệu trưởng căng như dây đàn, cửa phòng bất ngờ mở ra. Hà Linh bước vào, gương mặt cương nghị, tay cầm theo một chiếc hộp nhỏ, nhưng rõ ràng chứa đựng điều gì đó quan trọng. Tất cả ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía cô.

Hà Linh nói giọng điệu mạnh mẽ, nhưng bình tĩnh:

- Tôi xin phép được lên tiếng để làm rõ vụ việc này.

Cả đám phu nhân và đám tiểu thư ngồi phía sau họ đều ngạc nhiên, bất ngờ vì sự xuất hiện của Hà Linh. Một trong những phu nhân nghiêng người, hất mặt với thái độ đầy kiêu ngạo.

- Cô là ai mà dám chen ngang vào chuyện này? Đừng tưởng chỉ vì là bạn cùng lớp mà có thể bào chữa cho một kẻ ăn cắp.

Hà Linh không hề tỏ ra nao núng trước lời lẽ đầy thách thức đó. Cô bước thẳng tới bàn làm việc của hiệu trưởng, đặt chiếc hộp xuống với thái độ tự tin, rồi quay sang nhìn thẳng vào từng người trong phòng, đặc biệt là đám tiểu thư và các phu nhân.

- Bên trong chiếc hộp này là bằng chứng cho sự vô tội của bạn tôi. Và hơn thế nữa, nó còn phơi bày sự thật về hành vi bẩn thỉu của một số người trong phòng này.

Ánh mắt Hà Linh quét qua đám tiểu thư, khiến chúng không khỏi bối rối và căng thẳng. Một trong những tiểu thư

người đứng đầu nhóm đã bắt đầu lộ rõ sự lo lắng.Cô đang nói cái gì vậy? Đừng có mà bịa chuyện.Hiệu trưởng ra hiệu cho Hà Linh tiếp tục, ánh mắt ông nghiêm nghị nhưng cũng có phần hy vọng rằng tình hình sẽ được làm sáng tỏ. Hà Linh bình tĩnh mở hộp, bên trong là những tập giấy tờ và một chiếc USB nhỏ. Cô lấy từng tập giấy ra, giơ cao lên trước mặt tất cả mọi người.

- Đây là các giấy tờ liên quan đến giao dịch mua bán trái phép một loại bột có tác dụng gây nghiện. Một số người trong phòng này đã sử dụng nó để ép người khác phải phục tùng họ.

Cả căn phòng bỗng dưng trở nên im ắng. Một vài phụ huynh tỏ ra lo lắng và bắt đầu liếc nhìn đám tiểu thư, những người đang cúi gằm mặt hoặc quay đi, không dám đối diện với sự thật đang được phơi bày.

- Cô chắc chắn về điều này chứ? Chúng tôi cần kiểm tra kỹ lưỡng trước khi kết luận bất kỳ điều gì.

Hà Linh gật đầu, sau đó cắm USB vào máy tính trên bàn hiệu trưởng. Màn hình lớn trong phòng hiện lên đoạn video quay từ một camera an ninh đã được khôi phục. Trong video, rõ ràng là cảnh nữ chính bị đám tiểu thư bao vây và tấn công hội đồng. Từng cú đấm, cú đá thô bạo hiện lên không chút che giấu. Cảnh tượng ấy quá tàn nhẫn, khiến không ít người trong phòng phải nhăn mặt.



Khi đoạn video kết thúc, không khí trong phòng hiệu trưởng trở nên nặng nề và ngột ngạt. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía đám tiểu thư và phụ huynh, nhưng họ, những người vừa tự tin buộc tội, giờ đây lộ rõ sự bàng hoàng và hoang mang.

Cô gái đầu sỏ của nhóm, gương mặt trắng bệch, đôi môi khẽ run rẩy. Đôi mắt cô dao động, từ gương mặt của hiệu trưởng, sang video vẫn đang chiếu, rồi đến những người xung quanh. Cô nuốt khan, lùi lại một bước nhỏ, như muốn thoát khỏi cơn ác mộng mà mình chính là nhân vật chính. Mặc dù lòng đầy hoảng loạn, nhưng cô vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng đôi tay run rẩy của cô đã phản bội tất cả.

Những tiểu thư luôn theo sau người đứng đầu nhóm, cúi gằm mặt, hai tay bấu chặt vào nhau, hẳn là đang vô cùng lo lắng. Các cô cố gắng cắn môi để không bật khóc, ánh mắt né tránh tất cả, chỉ còn sự sợ hãi và tuyệt vọng.

Mỗi nhịp thở của cô càng ngày càng dồn dập hơn, tim cô đập loạn lên trong lồng ngực khi thấy tất cả đã bị phơi bày.

Phu nhân, người vừa lớn tiếng buộc tội nữ chính, không tin nổi vào những gì mình vừa chứng kiến. Đôi mắt bà mở to, gần như trợn trừng, môi khẽ mở nhưng không thốt ra được lời nào. Bà quay sang nhìn con gái mình, như thể yêu cầu một lời giải thích, nhưng chỉ nhận lại sự im lặng và né tránh của cô bé. Gương mặt bà, lúc đầu đỏ bừng vì giận dữ, giờ dần chuyển sang tái nhợt. Bà đứng đờ đẫn, không thể tin rằng những hành động của con mình có thể đê hèn đến mức này.

- Không thể nào... đây chắc chắn có sự nhầm lẫn! Làm sao con tôi có thể tham gia vào chuyện này được? Chúng chỉ là những cô gái ngoan!

Bà bấu chặt vào tay ghế, nhưng giọng nói của bà lại thiếu tự tin, như thể chính bà cũng không còn tin vào những lời biện hộ của mình nữa. Gương mặt bà căng thẳng, môi mím lại, như cố gắng giữ cho mình không hoảng loạn.

Một phụ huynh khác, đôi mắt giãn to, hai tay run run đưa lên che miệng, như không tin nối sự thật trước mắt.

Gương mặt bà lúc này đan xen giữa sự kinh ngạc và nỗi sợ hãi. Đôi tay bà bấu chặt lấy túi xách, không biết làm gì ngoài việc đứng đó, như hóa đá.

Đám tiểu thư giờ không ai dám nhìn vào Hà Linh hay Mai Vũ. Họ cúi đầu, gương mặt đỏ ửng vì xấu hổ, một số thì tái nhợt vì sợ hãi. Họ đã quen sống trong quyền lực và sự bảo bọc của gia đình, nhưng giờ đây, mọi thứ đang sụp đổ ngay trước mắt. Những lời bào chữa, biện hộ yếu ớt phát ra từ miệng họ đều vô nghĩa. Không còn cái vẻ kiêu căng, lạnh lùng, thay vào đó là sự hốt hoảng không biết phải làm gì.

Hà Linh tiến thêm một bước, mắt không rời khỏi đám tiểu thư, giọng đầy khinh bỉ:

- Đây là cách mà các người đối xử với bạn mình sao? Dàn dựng một cái bẫy, tấn công và rồi đổ tội cho người khác.

Các người tưởng rằng sẽ không ai phát hiện ra, nhưng sự thật sẽ luôn được phơi bày.



Dù vậy, đám tiểu thư không chấp nhận sự thật mà bắt đầu lớn tiếng cãi lại, mặc dù trong ánh mắt của họ thoáng hiện sự hoảng loạn. Phản ứng của họ càng ngày càng mất kiểm soát khi cố gắng bảo vệ bản thân.

Mấy người nghĩ cái đoạn video này chứng minh được gì sao? Rõ ràng là chúng tôi bị hãm hại! Đứa nghèo hèn như nó thì lấy đâu ra gan để chống lại chúng tôi!Đúng vậy! Đứa này chỉ là muốn trả thù vì không được chơi chung! Mấy người sẽ phải hối hận vì đã tin những lời dối trá đó!Đám tiểu thư cố gắng viện mọi lý do để phủ nhận, nhưng sự rối loạn hiện rõ trong giọng nói của họ. Họ tựa như những con thú bị dồn vào góc, chỉ biết cắn ngược lại để tự vệ.

Các Phu nhân thì càng giận dữ hơn, giọng như hét lên. Họ muốn bảo vệ con gái mình dù sự thật đã được phơi bày:

- Các người đang đổ oan cho con tôi! Video này chắc chắn là giả mạo! Còn những giấy tờ kia, tôi không tin nối!

Đúng là mấy đứa nghèo rớt mồng tơi, chỉ biết dùng mưu mẹo để bôi nhọ danh dự của người khác!

Bà ta đứng bật dậy, khuôn mặt đỏ bừng vì giận dữ và cảm giác bị xúc phạm.

Mấy người tưởng rằng những thứ vô căn cứ đó có thể hạ bệ con gái tôi sao? Đúng là mơ mộng viển vông! Tôi sẽ không để ai động đến gia đình mình đâu!Chúng tôi sẽ kiện cô vì tội vu khống! Để xem, với địa vị như cô, làm sao đòi đối đầu với chúng tôi.Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt, căng thẳng dâng lên từng giây. Những ánh mắt giận dữ, nghi ngờ, và sự hoảng loạn hiện rõ trên gương mặt của cả đám tiểu thư lẫn phụ huynh. Nhưng sâu thằm trong lòng, ai cũng biết, sự thật đã bị phơi bày-chỉ là họ không muốn chấp nhận nó.

Nếu bà dám kiện thì bọn tôi cũng sẽ con bà vì tội bạo lực học đường. Nếu chúng tôi mà thắng kiện thì mấy tiếu thư đây sẽ phải vào nhà đá hơi bị lâu đấy.Mày dám....Một phu nhân vì quá tức giận nên đã vơ luôn chiếc cốc thủy tinh trên bàn hiệu trưởng và ném thẳng vào mặt Mai

Vũ.

- Cậu ta đâu rồi?

Hà Linh thò mặt ra ngoài cửa tìm người cần tìm.

- Vào giải cứu mỹ nhân của cậu đi này!

Choang!