Xuyên Nhanh: Làm Khó Nữ Chính

Chương 2: 2: Cô Vợ Tỷ Phú Của Tổng Tài Giàu Có 1




Lại lần nữa mở mắt, Thẩm Thu Nguyệt phát hiện bản thân nằm trên giường bệnh, mũi ngửi được mùi thuốc khử trùng, cô vui mừng, may mắn thay bản sao đầu tiên là thế giới hiện đại mà cô quen thuộc, nếu như đột nhiên xuyên vào thế giới cổ đại hoặc là tưởng tượng, cô không biết phải làm sao.

Tuy nhiên, cuốn mở đầu của việc tỉnh dậy trên giường bệnh? Có vẻ như cô có có mây s cuốn hiện tại đều là thức dậy trên giường bệnh, đứng dậy xuống giường, cô chuân bị thu thập thêm thông tin, xác định xem mình ở trong thế giới này rốt cuộc chưa hoàn thành đoạn nào.

Đi giày đi ra khỏi phòng bệnh, khi đi ngang qua tấm gương trong hành lang, cô không ngờ lại phát hiện mình không thay đổi, trên thực tế cô vẫn như vậy, Thẩm Thu Nguyệt thầm thở phào nhẹ nhõm, may mắn là cô không có thay đổi, nếu không cô sẽ phải đối mặt với khuôn mặt xa lạ đó mỗi ngày nghĩ đến thôi cũng rất khó chịu.

Quay đi quay lại cũng không tìm ra manh mối nào, Thẩm Thu Nguyệt chỉ ngồi xuống chiếc ghế dài trong sảnh bệnh viện, trên bức tường đối diện có một chiếc TV LCD đang phát tin tức của thành phố, bản tin lúc này đang đưa tin về tai nạn giao thông:

“Ở ngả rẽ đường đông đường Thanh Niên sáng nay, một chiếc Mercedes-Benz đã va chạm với một chiếc xe tải, do cú va chạm quá mạnh, chủ nhân của chiếc Mercedes-Benz đã tử vong tại chỗ, có thông tin cho rằng chủ nhân của chiếc Mercedes -Benz là nữ giám đốc điều hành của một công ty tài chính, 27 tuổi, khi xảy ra sự cố chủ xe đang vội lái xe đến công ty, chịu trách nhiệm đối với vụ tai nạn này đang trong quá trình điều tra.

Thấy vậy, Thẩm Thu Nguyệt mới nhớ đến, nữ giám đốc bị tai nạn xe hơi trong bản tin chính là nữ chính trong bài viết của cô, đây là một thế giới tái sinh và báo thù, tên sách là 《Cô dâu tỷ phú của tổng tài giàu có》, văn tổng tài lớn, nữ chính tên là Lâm Diệu Tử, cô ấy xuất thân từ một gia đình giàu có, một sinh viên đạt thành tích cao du học ở Mỹ trở về, tính cách lạnh lùng, giám đốc điều hành công ty tài chính, xuất thân giàu có, ngoại hình xinh đẹp, nữ chính này có mọi thứ khiến người ta ghen tị, như tục ngữ nói tức nước vỡ bờ, điều xui xẻo nhất của nữ chính là em gái ngôi sao dòng thứ ba cùng cha khác mẹ, đứa em gái này là bông hoa sen trắng nhưng tim đen tối, nhân vân phản diện, sau khi bố Lâm qua đời, em gái và mẹ kia thèm muốn tài sản nhà họ Lâm, vì vậy hợp tác tạo ra vụ tai nạn xe hơi để hãm hạ nữ chính và mẹ cô ấy.

Nữ chính đã mất trong vụ tai nạn xe hơi tái sinh trở thành con gái của nhà họ Thẩm, nhà họ Thẩm là gia đình giàu có nổi tiếng trong thành phố này, cô con gái nhà họ Thẩm này là một công chúa kiêu ngạo nuông chiều được vạn người yêu mến, tính cách kiêu ngạo bướng bĩnh, hơn nữa không bao lâu công chúa kiêu ngạo bướng bĩnh như cô phải hứa hôn, liên hôn giàu có, chồng chưa cưới là bản chuẩn trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo, sếp lớn của công ty giải trí, giàu và đẹp trai.

Thẩm Tử Nguyệt đau đầu vò đầu bứt tóc, đây đúng là một thảm họa, cuốn tiểu thuyết này cô viết chưa được một phần ba thì đã hoàn thành, thậm chí còn không có thời gian nghĩ đến kết thúc, chẳng lẽ là diễn biến tiếp theo hoàn toàn phụ thuộc phát huy của bản thân cô?



“Tiểu thư Thẩm Nguyệt, sao cô lại ở đây?” lúc cô đang rất căng thẳng, đột nhiên một giọng nói lo lắng vang lên sau lưng cô.

Thẩm Thu Nguyệt ngẩng đầu lên thì thấy một người phụ nữ trung niên đang đứng trước mặt mình, người này hẳn là bảo mẫu Lý của họ, nhưng mà, tiểu thư Thẩm Nguyệt? Cô nhớ tên nữ chính trong tiểu thuyết không phải Thẩm Nguyệt, hình như hệ thống đổi tên nữ chính trong các thế giới này thành tên cô.

Điều đầu tiên làm khi được tái sinh là gì? Đương nhiên là mất trí nhớ, cô lập tức diễn, vẻ mặt thận trọng hỏi mẹ Lý: “Ba là ai?”

Mẹ Lý vốn dĩ muốn ra tay đỡ cô, nhưng mà nghe được câu nói đột nhiên cứng đơ trên không.

“Tôi là mẹ Lý, làm bảo mẫu ở nhà họ Thẩm hơn mười năm nay, tiểu thư Thẩm Nguyệt đừng trêu chọc tôi”. Mẹ Lý cho rằng Thẩm Thu Nguyệt đang đùa.

“Nhà họ Thẩm? Vậy tôi là ai?” Thẩm Thu Nguyệt hỏi tiếp.

“Tiểu thư cô sao vậy?” Nhìn thấy Thẩm Thu Nguyệt chăm chỉ, mẹ Lý có chút mù tịt.

Thẩm Thu Nguyệt bình tĩnh nói câu bản thân ấp ủ đã lâu: “Tôi có khả năng mất trí rồi”.