Mọi thứ trôi qua rất yên bình giống hệt với trong nguyên tắc chỉ khác ở một chỗ là quan hệ giữa Mộng Sinh với hai hầu nữ đã cải thiện đáng kể. Đương nhiên nguyên nhân chủ chốt là do hai người kia tự mình bổ não ra chứ cô chẳng làm gì cả.
Tận thế đã trôi qua hai tháng, zombie cũng càng ngày càng trở nên cuồng loạn hơn.
Xoẹt ---!
Nhìn con zombie bình thường chỉ có thể chậm chạp đi loanh quanh khu biệt thự đột nhiên dùng lực bật lên, bám chặt vào thành cửa sổ, Mộng Sinh lúc này mới nhớ ra zombie còn có thể tiến hóa.
Hệ thống lúc này rất muốn cười trên nỗi đau của người khác. Ai bảo cô bình thường rảnh quá không có gì làm, đi chọc zombie làm chi. Đáng tiếc cô là ký chủ của nó nên nó vẫn mong cô có thể bình an sống sót.
Bốp! Bốp! Bốp!
Con zombie kia thấy cô liền đỏ mắt, điên cuồng đập đầu vào cửa kính với ý định bắt được nhân loại đáng ghét ở bên trong.
Đối với tình cảnh này Mộng Sinh chỉ cười cười sau đó vẫn không chút sợ hãi tiếp tục kích thích nó. Kính chống đạn đâu phải đổi chơi đâu.
Đang lúc cô vui vẻ, một tiếng tiếng súng vang lên từ xa hoàn toàn đánh tan tâm tính tốt của cô. Cô phát hiện trò tiêu khiển duy nhất của cô đã bị một viên đạn xuyên thủng đầu, ngã xuống dưới.
Bên ngoài là một người đàn ông cao lớn đang cầm khẩu súng lục nhắm thẳng vào cửa sổ chỗ cô.
Cô nhíu mày, kéo thẳng rèm vào, không thèm nhìn ra bên ngoài liếc mắt một cái.
Cốc cốc cốc!
Bên dưới vang lên tiếng đập cửa rõ ràng. Qua một lớp cửa dày như vậy mà tiếng vẫn vang chứng tỏ người ngoài kia nhất định có sức lực rất lớn.
Mộng Sinh chậm rãi đi xuống dưới tầng. Cô hiểu rõ người gõ cửa chắc chắn là tên đàn ông đã 'giết chết' đồ chơi của cô. Mặc dù nó có thể xuất phát từ thiện ý, nhưng trong thời đại nhân tính lụi bại, bạo lực lên ngôi này thì cẩn thận sẽ không thừa.
Nguyệt Hà Nguyệt Xuyên đang ở dưới tầng hầm kiểm kê lương thực dự trữ nên chắc chắn sẽ không rảnh để ý đến phía trên này.. Cô có nên..
[Ký chủ, ngài mau từ bỏ ý định đấy luôn đi! Ngài không thể!] Hệ thống vốn đã lặn mất tăm hơi cả tháng trời đột nhiên vào thời khắc này lại ngoi lên.
Ta còn chưa nói sao ngươi lại biết ta định làm gì?
Hệ thống hoàn toàn không cho cô một chút thể diện bắt đầu phỉ nhổ: [Với khả năng bắn súng nhắm mục tiêu gần mười phút mà vẫn bắn trượt của cô thì một con người sống sờ sờ cô nhắm vào kiểu gì? ]
Mộng Sinh khó hiểu nhìn hệ thống. Vậy mà nó thật sự đoán được ý định cô thật. Chẳng qua có một thứ nó vẫn là đoán sai rồi.. Tất nhiên cô cũng không có ý định giải thích với nó điều này.
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ lần này rõ ràng thô bạo hơn. Điều này chứng tỏ người ở bên ngoài kia bắt đầu mất kiên nhẫn.
Nhìn cánh cửa vững chắc trước mặt Mộng Sinh giống như tìm được thú vui mới lấy một gói bim bim, ngồi bắt chéo chân trên sofa, đọc sách. Thỉnh thoảng ngó ngó cánh cửa. Chỉ là sao không thấy ai gõ nữa vậy?
[Ký chủ, ngài có thôi đi không? ] Hết chọc zombie rồi đến chọc người, có ý tứ sao?
Sao phải thôi. Vui mà. – Điều cô lo lắng nhất hiện giờ chính là không có người để cho cô chọc thôi.
Hệ thống: [..]
Đột nhiên cánh cửa mở tung ra. Gương mặt của Mộng Sinh lúc này đúng là có thể dùng từ ngây dại để hình dung. Hệ thống ngược lại lần này không hề nhịn xuống, cười bò. Báo ứng đến nhanh quá đến mức cả nó cũng không thể ngờ tới.
Người đàn ông cao lớn chậm rãi bước vào bên trong, toàn thân tỏa ra hơi thở dã tính cực kỳ nguy hiểm, trên tay còn cầm một cái dụng cụ phá khóa. Nhìn thôi cũng hiểu hắn vào trong bằng cách nào.
"Aaa ---!" Mộng Sinh lúc này mưới phản ứng lại hét lên.
Nguyệt Hà Nguyệt Xuyên nghe tiếng hét của cô lập tức chạy lên. Nhìn thấy có người lạ xông vào lập tức bày ra tư thế phòng thủ.
Người đàn ông vạm vỡ thấy thế trận này cũng không hề sợ hãi, còn nở một nụ cười khiêu khích.
Mộng Sinh lúc này núp đằng sau hai hầu nữ âm thầm rủa hắn một câu, ngoài mặt thì càng thêm sợ hãi rụt về phía sau. Nguyệt Hà Nguyệt Xuyên cũng là dạng người nóng tính lập tức lên.
Lúc này cô mới biết hai người kia giỏi hơn nhiều so với những gì thường biểu hiện ra. Thân thủ của họ chẳng kém gì người đã qua huấn luyện đặc biệt cả.
Thật là nhiệm vui ngoài ý muốn.
Đáng tiếc thân thủ của họ cũng không thể đối phó người đàn ông kia. Dù là hai đấu một nhưng vẫn có cảm giác yếu thế.
Thấy tình hình ngày càng không ổn, cô dứt khoát rút ra một khẩu súng ngắm thẳng vào đầu người đàn ông kia hét lên: "Không muốn chết thì mau dừng tay lại cho ta!"
Người đàn ông kia quả thật dừng tay lại thật.
Hành động này của hắn trong mắt hệ thống có chút kỳ quái. Với thân thủ như vậy hắn hẳn là phải nhìn ra cô chưa từng đụng tới súng mới phải. Nhất là nhìn cô toàn thân run rẩy thế kia thì khả năng bắn chúng cũng đâu có cao.
Nó không hề biết cô trong mắt của người đàn ông kia hoàn toàn khác biệt với trong mắt nó và hai hầu nữ.
Hắn rõ ràng nhìn ra được mặc dù cơ thể cô đang không ngừng run rẩy nhưng họng súng chưa từng chệch đi dù chỉ một chút. Điều này không phải một tay mới có thể làm được.. mà đối với hắn, trong hoàn cảnh này liều mạng cũng chẳng có lợi ích gì đáng nói cả.