Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
“Được, chị không chặn đường em nữa, em mau đi vệ sinh đi. Tụi em vừa vô địch nên tối nay chắc sẽ đi ăn mừng nhỉ. Em nhớ ăn nhiều một chút. Nhìn em xem, gầy quá.”
“Dạ, em rõ rồi.”
Lưu Vũ Kỳ rời đi. Tiểu Ác nhướng mày: “Ở thế giới này cô hòa thuận với nữ chính thật đó.”
“Có thế giới nào mà ta với nữ chính không hòa thuận sao?” Nguyễn Tiểu Ly thầm nghĩ, hình như cũng có.
Mà Tiểu Ác nghe vậy liền đen mặt: “Phải rồi, cô và nữ chính là thân thiết nhất, cô còn làm nữ chính người ta đi lệch nữa mà.”
Nguyễn Tiểu Ly không còn gì để nói.
Tiểu Ác nghĩ tới gì đó, đột nhiên nói: “Nữ chính này thật đáng thương, nam chính thì chuyển qua thích cô, ngay cả nam phụ là thanh mai trúc mã của cô ấy cũng bị Nhị Nhị cướp đi rồi.”
“Hửm?” Nguyễn Tiểu Ly vô cùng nghi ngờ mình đã nghe được chuyện gì đó hiếm lạ.
Nhị Nhị chính là bạn của Tiểu Ác mà cô gặp lần trước, là hệ thống cứu vớt nam phụ. Nói cách khác, ký chủ của hệ thống kia tới đây để cứu vớt nam phụ.
Nguyễn Tiểu Ly nghĩ rằng muốn cứu vớt nam phụ thì chắc sẽ làm mấy nhiệm vụ nhằm thay đổi kết cục của nam phụ, sao giờ lại cướp luôn nam phụ được chứ?
Tiểu Ác nghe thấy tiếng lòng của cô bèn giải đáp: “Cứu vớt nam phụ có nghĩa là thay đổi số mệnh của nam phụ, khiến nam phụ không phải đi theo nữ chính, liều mạng cứu nữ chính và cả không phải sống cô đơn đến hết quãng đời còn lại.”
“…” Dường như Nguyễn Tiểu Ly đã hiểu. Đọc Full Tại Đọc Truyện
Tiểu Ác: “Cơ bản mà nói số mệnh của nam phụ luôn là sống cô đơn hết quãng đời còn lại hoặc là chết. Để thay đổi kết cục làm cho nam phụ không chết thì phải thay đổi kết cục cô đơn đến già của người ta, có nghĩa là phải cho nam phụ một đối tượng, vậy nên mới nói là nam phụ bị cướp đi rồi đấy. Dưới tình huống bình thường, nếu như ký chủ không tìm được vợ cho nam phụ thì phải tự mình làm.”
“…”
Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy vô cùng may mắn khi mình bị trói định với Tiểu Ác, làm vai phụ phản diện thật khỏe.
Nam chính không có, nam phụ cũng không có. Nguyễn Tiểu Ly bỗng cảm thấy tội nghiệp Lưu Vũ Kỳ. Cô bé Lưu Vũ Kỳ rất được, hy vọng tương lai cô ấy sẽ tìm được người xứng đôi vừa ý.
Tiểu Ác: “Yên tâm đi, Lưu Vũ Kỳ không có làm gì xấu, cũng không vỡ thiết lập nhân vật nên cô ấy vẫn là nữ chính được thế giới này công nhận, toàn thân đều là hào quang của nhân vật chính, cuộc đời này sẽ được tốt đẹp. Thừa Mặc đã không được coi là nam chính nữa. Sau mấy năm nữa hào quang của nhân vật chính sẽ biến mất và một nam chính mới sẽ xuất hiện, sau đó nam chính mới sẽ ở bên Lưu Vũ Kỳ.”
“Ừm.” Nguyễn Tiểu Ly lại lần nữa phải cảm thán về sự kỳ diệu của thế giới rộng lớn này.
Nghe Tiểu Ác giải thích, Nguyễn Tiểu Ly thấy tầm mắt của mình lại được mở mang.
Tuy vậy mỗi lần nghe được cô cũng chỉ ngạc nhiên và cảm thán, tuyệt nhiên không có khiếp sợ, cứ như thể cô đã từng có ấn tượng với những việc này…
Tiệc ăn mừng buổi tối hôm nay mọi người chọn tổ chức tại một nhà hàng lẩu.
Giới trẻ thì thích ăn đồ cay, nóng.
Huấn luyện viên Chung bao một phòng riêng, bên trong có một chiếc bàn tròn lớn, ở giữa là đáy lẩu hai ngăn, trên mặt bàn bày kín đồ ăn.
Quá trình ăn uống rất vui vẻ. Thừa Mặc tay dài, thỉnh thoảng sẽ gắp thức ăn cho Nguyễn Tiểu Ly. Mọi người đều còn trẻ, nhìn thấy động tác nhỏ này của Thừa Mặc, nhiều đội viên đã hiểu ngay.
Thật ra mấy năm nay họ cũng phát hiện Thừa Mặc đối xử với người xung quanh khá tốt nhưng luôn luôn lạnh nhạt xa cách, chỉ đối với Tiểu Ly là không giống. Mỗi khi nói chuyện với cô, trong mắt Thừa Mặc luôn có ý cười, đặc biệt dịu dàng.
Tiểu Ly là em út của đội nên mọi người rất quan tâm chăm sóc cô. Nhưng nói về chăm sóc thì Thừa Mặc chắc chắn là người làm tốt nhất, chu đáo nhất.
Ăn hết một cái lẩu ai nấy đều ăn no căng, từng người dựa lưng ra ghế mà xoa bụng nói chuyện. Chủ đề được bàn nhiều nhất vẫn là chuyện thi đấu. Họ nói về đối thủ mà mình ấn tượng nhất, nói lúc đánh trận đó mình đã nghĩ gì.
Nhiều người cho rằng lúc nghỉ ngơi không nên nói chuyện công việc vì như vậy sẽ rất mệt mỏi. Thể thao điện tử là chén cơm của họ, nhưng đồng thời nó cũng là niềm đam mê, ngoài cái này ra họ không muốn nói về cái gì khác.
Cả đội nói chuyện say sưa.
Đến lúc gần tàn tiệc, huấn luyện viên Chung thông báo sẽ cho bọn họ nghỉ một ngày, ngày mốt sẽ quay lại và tăng cường tập luyện.
Ngay khi mọi người chuẩn bị ra về, Nguyễn Tiểu Ly lên tiếng: “Chờ chút, em có chuyện muốn nói với mọi người.”
Tất cả tò mò.
“Chuyện gì mà có vẻ nghiêm trọng dữ vậy. Có hỷ sự hả?” Người nọ nhìn Thừa Mặc rồi lại nhìn sang Nguyễn Tiểu Ly.
Nguyễn Tiểu Ly khẽ cười, nhìn thoáng qua huấn luyện viên Chung, sau đó nói: “Em muốn thông báo một chuyện.”
Dù sắp tuyên bố nhưng Nguyễn Tiểu Ly không hề thấy thất vọng, cô đã hoàn thành tâm nguyện của mình, cho dù không đi xa cũng không sao cả, vẫn còn những người trước mặt thay cô bước tiếp.
Mọi người đều mong chờ xem Nguyễn Tuấn Ly muốn nói gì.
Nụ cười của Thừa Mặc lịm dần. Hắn hiểu cô, nhìn vào ánh mắt của cô hắn đã biết đây tuyệt đối không phải tin tốt. Khi Nguyễn Tiểu Ly chuẩn bị nói chuyện, Thừa Mặc bỗng nắm lấy tay cô: “Tiểu Ly.” Giọng hắn hơi khàn, có chút run rẩy.
Hắn đang sợ hãi.
Nguyễn Tiểu Ly nghiêng đầu nhìn Thừa Mặc, sau đó cười, vỗ vỗ lên bàn tay đang nắm mình.
“Em không sao.”
Nguyễn Tiểu Ly không để mọi người chờ lâu, tuyên bố: “Em muốn giải nghệ, ngày mai em sẽ đi. Em rất vui vì chúng ta đã giành được chức vô địch, sau này em sẽ ngồi ở khán đài xem mọi người thi đấu. Hy vọng mọi người sẽ tiến xa hơn nữa.”
Lời này khiến tất cả mọi người bị sốc.
“Giải nghệ? Tiểu Ly, sao em lại muốn giải nghệ? Em còn rất trẻ cũng rất giỏi, giải nghệ làm gì chứ?”
“Em không thể giải nghệ, hợp đồng của em còn chưa hết hạn đâu. Hơn nữa em vừa trẻ vừa tài, em không thể nào chọn giải nghệ lúc này được.”
“Tiểu Ly, em nói giỡn đúng không, hôm nay không phải cá tháng tư đâu.”
Nguyễn Tiểu Ly lắc đầu: “Em không nói đùa. Thật ra giải nghệ là nói cho nghe hay thôi chứ đúng hơn thì phải là bị đuổi ạ.” Cô nhún nhún vai.
Huấn luyện viên Chung không nói gì, các thành viên trong đội không tin: “Sao lại bị đuổi? Em có làm gì sai đâu.”
“Tiểu Ly, rốt cuộc em đang nói cái gì vậy?”
Nguyễn Tiểu Ly nói: “Để em nói đầu đuôi cho mọi người hiểu. Mấy năm trước em đã bị viêm bao gân tay nhưng vẫn ổn. Nửa năm nay bệnh trở nặng, em chỉ có thể ra sân được tối đa nửa tiếng. Chuyện này em đã nói với huấn luyện viên rồi, cũng rất biết ơn thầy đã không đuổi em ngay lập tức mà cho em cơ hội tiếp tục thi đấu nên em mới được thi đấu chung với mọi người. Em đã chứng minh được kết quả tập luyện mấy năm nay, cũng đã được thi đấu chuyên nghiệp, em không còn gì tiếc nuối nữa. Với bàn tay này em không thể chơi tiếp nữa, chơi tiếp sẽ liên lụy đến mọi người nên em lựa chọn “giải nghệ”.”
Hai chữ “giải nghệ” là để giữ thể diện, để khi trang web chính thức đăng bài cũng sẽ dùng từ “giải nghệ” để thông báo.
Hợp đồng của cô chưa hết hạn, tay có vấn đề, Hạ Trung lại không phải là một tổ chức từ thiện nên bình thường khi gặp trường hợp như vậy đều sẽ hủy hợp đồng.
Tiêu Ác nhướng mày: “Phía sau sẽ là các thủ tục hủy hợp đồng, nhiệm vụ cuối cùng đã xong.”
Tất cả nhiệm vụ đã được hoàn thành. Đọc Full Tại Đọc Truyện
Rõ ràng cô và nguyên chủ đều trả qua các tình tiết truyện giống nhau, tuy nhiên Nguyễn Tiểu Ly đã dùng sự kiên trì và phương pháp của mình để đi một con đường khác, bù đắp một số thiếu sót của nguyên chủ.