Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Nguyễn Tiểu Lỵ nhìn xuống mu bàn tay xấu xí của mình. Đúng là khi ngón tay của cô cử động mạnh thì da sẽ kéo ra.
Thừa Mặc phát hiện ra cô đang online, vậy phải chăng anh ta cũng đang trong trò chơi?
Nguyễn Tiểu Ly kéo danh sách bạn bè để kiểm tra, quả nhiên nhìn thấy Thừa Mặc đang online.
“Anh mới huấn luyện xong mà giờ giờ vẫn chơi game, không sợ tay hoạt động quá nhiều rồi xảy ra chuyện à?”
“Không sao, anh biết chừng mực.”
Một giây sau, Thừa Mặc lại gửi tới một tin nhắn khác: “Tắt game đi nghỉ đi. Anh đã nói với huấn luyện viên chuyện tay em bị thương rồi. Huấn luyện chiều nay em chỉ cần nhìn và học hỏi thôi.”
“Ok.”
Thừa Mặc đã báo cáo lên trên vậy cô còn có thể nói gì nữa.
Nguyễn Tiểu Ly tắt máy tính rồi cúi đầu nhìn xuống tay phải của mình. Thật ra cũng không thể trách Thừa Mặc làm quá, đối với một tuyển thủ thể thao điện tử mà nói thì bàn tay rất quan trọng, nhất định không thể có chút sơ suất nào.
Cô xoa xoa cổ tay, ánh mắt ảm đạm.
Thông thường khi có thành viên mới, theo quy tắc là sẽ chọn một thành viên để đấu thử với người mới một trận. Nhưng hôm nay lại lược bỏ phân đoạn này. Thậm chí đến lúc huấn luyện, Tuấn cũng không động tay lấy một lần.
Ban đầu mọi người đều khó hiểu, sau cùng cũng có người nhìn thấy trên bàn tay trắng trẻo Tuấn có một vết sẹo lớn.
Tay phải bị thương?
Biết được nguyên nhân, nhiều người lộ rõ ​​ánh mắt xót xa, đau lòng cho Tuấn. Suy cho cùng với nghề bọn họ, đôi tay thực sự rất quan trọng.
Tay bị thương mà còn có thể ký hợp đồng, như vậy chắc là sẽ không có di chứng về sau, chẳng qua trong thời gian ngắn sẽ không thể chơi game mà thôi.
Trong buổi huấn luyện chiều hôm đó, huấn luyện viên giảng bài rất kỹ càng và nghiêm khắc. Nếu đội viên có bất kỳ sai sót nào ông cũng sẽ chỉ ra, không để bất kỳ ai bị bỏ rơi.
Buổi huấn luyện có cường độ rất cao, cảm giác áp lực bao trùm trong không khí. Thậm chí, các lỗi trong buổi livestream của bọn họ cũng bị phát lại và đem ra phê bình dạy dỗ tại chỗ. Chưa kể, tuy rằng đào tạo rất nghiêm khắc nhưng chất lượng thì không có chỗ nào để chê.
Nguyễn Tiểu Ly nghe đến mê mẩn, tay ngứa ngáy, như thể cô đang chạm vào máy tính. Đồng thời sau khi dự thính xong một buổi tập, cô cũng sâu sắc cảm nhận được mình tới đây tuyệt đối không phải là để chơi!
Tan học, vị huấn luyện viên vừa rồi còn giống như ác quỷ kia lại biến thành một người hòa nhã. Ông đi đến bên cạnh Nguyễn Tiểu Ly: “Tuấn Ly, vài ngày nữa tôi sẽ đánh giá trình độ của em. Em cần chọn một thành viên để PK với em. Em có muốn thách đấu với ai không?”
Buổi trưa mọi người đã chào hỏi nhau, ít nhiều cũng đã biết về nhau.
Huấn luyện viên Chung rất tò mò Nguyễn Tuấn Ly sẽ chọn ai để PK. Những người khác cũng vươn cổ ra hóng, ai nấy đều đang tò mò và chờ đợi.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn xung quanh, cuối cùng nói: “Em chọn Thừa Mặc.”
Nhiệm vụ phản diện chính là vào Hạ Trung tranh đua với Thừa Mặc.
Không được chịu thua, phải khiêu chiến với thiếu niên thiên tài Thừa Mặc.
Câu trả lời này khiến mọi người há mồm ngạc nhiên.
Tuấn muốn thách đấu với Thừa Mặc?
Vì sao Thừa Mặc được làm đội trưởng? Nguyên nhân chủ yếu là vì thực lực đó.
Tuấn là ngựa non háu đá à? Trận đầu tiên sau khi vào đội lại chọn thách đấu với Thừa Mặc, phải dũng cảm đến cỡ nào mới làm được vậy? Phải chăng em ấy rất tự tin vào thực lực của mình?
Không, không phải tự tin.
Nguyễn Tiểu Ly biết chắc chắn mình sẽ không đánh bại được Thừa Mặc nhưng cô vẫn muốn khiêu chiến hắn, nhân tiện nhìn xem thực lực của hai người chênh lệch thế nào.
Ngẫm lại, có lẽ nguyên chủ và Thừa Mặc đối đầu nhau cũng là vì nguyên nhân này. Cô ấy muốn biết khoảng cách giữa bản thân và Thừa Mặc. Có khoảng cách thì tiếp tục nỗ lực, sau khi nỗ lực một thời gian lại đấu với Thừa Mặc để xem mình đã đuổi kịp chưa, cuối cùng phát hiện vẫn còn cách một khoảng…
Nguyễn Tuấn Ly có tài nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một nhân vật phụ, một nhân vật phản diện chống lại nam chính và trì hoãn trận thi đấu của đội, dù có cố gắng thế nào thì giữa cô ấy và nam chính vẫn luôn có khoảng cách.
Huấn luyện viên Chung hỏi: “Em thật sự muốn chọn Thừa Mặc?”
“Dạ.”
“Được, vậy chờ tay em khỏi tôi sẽ sắp xếp thời gian cụ thể.”
Huấn luyện viên cũng không ngăn cản. Ông đã xem đoạn video Nguyễn Tuấn Ly đánh Boss, quả thật cô rất tài năng. Ông muốn xem khoảng cách giữa cô và Thừa Mặc là bao nhiêu để biết cách huấn luyện cho hiệu quả, nói không chừng năm năm sau ở đấu trường quốc tế, Hạ Trung bọn họ có thể lấy ra hai con át chủ bài.
Sau khi ra khỏi phòng huấn luyện, mọi người rất mệt mỏi. Tuy nhiên khi biết vài ngày nữa Tuấn và đội trưởng sẽ PK, tất cả đều nóng lòng mong chờ.
“Bé à, em to gan quá đấy, dám chỉ tên đội trưởng để PK luôn.”
Bé?
Cô mười lăm tuổi còn người này 21 tuổi, gọi là bé cũng được.
Kể từ khi Nguyễn Tiểu Ly đến, mọi người rất thích vây quanh cô nói chuyện, lấy Nguyễn Tiểu Ly làm trung tâm. Họ xếp thành nửa vòng tròn mà đi theo cô, hiển nhiên là đang có xu hướng phát triển thành một nhóm người hâm mộ.
Điện thoại của cô reo lên, tin nhắn của Nguyễn An tới.
Ông đang bị kẹt xe trên đường, bảo Nguyễn Tiểu Ly đợi một lúc.
“Tuấn, tối nay không có huấn luyện, hơn nữa bây giờ cũng còn sớm, hay là chúng ta đi liên hoan đi, xem như là tiệc chào mừng em.”
Dù biết rõ Tuấn là một cô gái nhưng vẫn có đội viên thích gọi cô bằng tên trong game, bởi vì nghe rất ngầu.
Liên hoan?
Thừa Mặc nói: “Ý kiến hay. Tuấn Ly, em có thời gian không?”
“Xin lỗi, lát nữa ba em sẽ đến đón em. Em cần mua một số đồ dùng hàng ngày cho ký túc xá nên tối nay sẽ không ăn liên hoan với mọi người được.”
“À, được rồi, vậy em thu xếp phòng của mình cho xong trước đi.”
Thừa Mặc nói: “Tối chủ nhật tới sẽ không có huấn luyện, chúng ta sẽ đi liên hoan.”
Vừa rồi cả nhóm còn hụt hẫng, bây giờ Thừa Mặc đánh tiếng khiến bọn họ như nhìn thấy ánh sáng.
Có được hy vọng, cả nhóm lập tức quay về phòng để nghỉ ngơi.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn thời gian trên điện thoại. Giờ này trên đường toàn là người mới tan ca, rất nhiều phương tiện đi lại nên Nguyễn An bị kẹt xe cũng bình thường.
Mà ở trung tâm thành phố lại càng dễ bị tắc đường hơn.
Nguyễn Tiểu Ly gửi tin nhắn cho Nguyễn An báo rằng cô sẽ đi bộ đến đường Tiểu An để chờ ông, ông lái xe đến đó cũng sẽ tiện và gần hơn.
Thừa Mặc thấy cô sắp đi thì hỏi: “Chú tới đón em chưa?”
“Chưa tới. Ba em bị kẹt xe, em chuẩn bị đến đường Tiểu An đợi ba.”
“À, anh cũng phải đến đó. Đi chung đi.”
“…Ok.”
Hai người cùng ra khỏi Hạ Trung, đi dạo trên phố.
Mặt trời lặn, trên đường có rất nhiều người qua lại. Có người tan sở, có người bắt đầu cuộc sống mưu sinh về đêm.
Trên phố buôn bán tấp nập người qua lại, hai anh chàng đẹp trai đi trên đường cực kỳ hấp dẫn người xung quanh. Rất nhiều cô gái lấy điện thoại ra chụp lén hai người.
Mà người thích chơi game cũng đã nhận ra Thừa Mặc.
Thừa Mặc không thích bị người khác chụp lén, cả người tỏ ra lạnh lùng làm những người muốn tiến lên bắt chuyện bị buộc phải dừng bước.
Nguyễn Tiểu Ly quay đầu nhìn hắn: “Đừng làm mặt lạnh, cẩn thận bị người ta nói là thiếu niên thiên tài Thừa Mặc nhăn mặt với fan.”
Thừa Mặc bị cô nói cho dở khóc dở cười: “Không đến mức vậy đâu, anh đâu phải minh tinh.”
“Đối với những người thích chơi game thì anh chính là thần tượng của họ. Còn trong cái giới này thì anh chính là minh tinh.”
“Thần tượng à? Vậy anh có phải là thần tượng của em không?” Thừa Mặc biết mình hỏi như vậy thì thật tự luyến, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà hỏi cô.