Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 3




Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Tuy bị giam cầm nhưng Nguyễn Tiểu Ly vẫn có thể thông qua hô hấp và nhiệt độ cơ thể của đối phương để phát hiện có điều không thích hợp.
Nam nhân này rõ ràng đã trúng dược. 
“Ngươi bình tĩnh lại chút, nhìn cho rõ xem ta là ai.” Nàng có hơi lo lắng người này sẽ làm xằng bậy.
Nguyễn Tiểu Ly chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, cũng không muốn bị người ta trực tiếp… như vậy.
Thân thể này của nàng thực sự là phế vật, căn bản không thể đối đầu với người này một cách chính diện. Nam nhân phía sau có sức lực rất lớn, hiển nhiên cũng là người tu tiên. Cho dù ở chính diện nàng đánh không lại hắn, nhưng nếu hắn dám làm gì với nàng, Nguyễn Tiểu Ly nàng nhất định sẽ nghĩ mọi cách giết chết hắn!
Người tu tiên, đây hẳn là đệ tử Vân Tiên Tông. Hy vọng tên gia hỏa này có thể tỉnh táo nhận ra khuôn mặt của nàng.
Tuy rằng nguyên chủ phế vật không thường xuyên ra cửa, nhưng mỗi lần đến kỳ Tông Hội hàng tháng, nàng vẫn sẽ xuất hiện và tiếp nhận quỳ lạy của đệ tử.
Đầu óc Bách Lý Diêm Khể lúc này rất choáng váng. Hắn cảm thấy thân thể thật nóng, rất muốn ôm nữ tử trước mặt, hung hăng cọ vào người nàng.
Cơ thể nàng có mùi đàn hương, rất thanh nhã, làm Bách Lý Diêm Khể vô cùng thoải mái. Nhưng vì sao hắn còn ngửi được mùi máu tươi nhè nhẹ phát ra từ trên người nàng?
Không kịp nghĩ thêm, từng đợt sóng nhiệt do dược hiệu trong thân thể tạo ra rất nhanh đã làm hắn thần chí không rõ.

Đáng giận!
Nữ nhân đê tiện Triệu Thiến Y kia lại dám hạ dược hắn.
Sau khi biết mình trúng chiêu, Bách Lý Diêm Khể đã lập tức rời đi. Dù có chết hắn cũng sẽ để nữ nhân đê tiện kia đạt được mục đích. Hắn mơ mơ hồ hồ mà đi, cũng không biết mình đã đến sân viện của ai.
“Ngươi tỉnh táo lại mà nhìn rõ mặt của ta này.” Nguyễn Tiểu Ly cảm giác tay của hắn dần không có quy củ.
Nhưng hắn cũng không làm thêm gì khác. Điều này chứng tỏ hắn vẫn chưa hoàn toàn mất đi ý thức.
Trong giọng nói thanh lãnh của Nguyễn Tiểu Ly đã có phần thức giận.
Giận chứ, đang êm đẹp bỗng nhiên bị người ta khinh bạc, ôm ấp như vậy, rơi vào tình huống này ai có thể không giận?
Nghe được giọng nói của nàng, Bách Lý Diêm Khể cố gắng giữ vững tâm trí, sau đó nhìn xuống nữ nhân bị mình ôm trong ngực. Tuy chỉ thấy được sườn mặt, nhưng cũng đủ làm hắn lập tức thanh tỉnh.
Đây là..... sư thúc!
Bách Lý Diêm Khể là đại đệ tử của chưởng môn Vân Tiên Tông, từng là đứa bé mồ côi ở trong thôn chịu sự khi dễ của người khác. Sau đó, hắn được chưởng môn mang về Vân Tiên Tông, không ngờ lại được phát hiện là một thiên tài tu tiên. Từ đó, hắn đã được chưởng môn thu nhận làm đệ tử chân truyền.
Từ trước đến nay, hắn vẫn biết chưởng môn sư phụ có một tiểu sư muội. Nàng đã từng là thiên tài, nhưng vì tu luyện quá vội vàng nên dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, trở thành tiên nhân phế vật, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì tiên thân bất lão.
Vào Tông Hội mỗi tháng, chưởng môn và các trưởng lão sẽ tiếp nhận bái lạy của đệ tử nội môn. Tuy rằng Nguyễn Ly sư thúc pháp thuật thấp kém, nhưng bối phận vẫn còn. Mỗi ngày, nàng cũng sẽ đứng trên đài nhận quỳ lạy.

Nguyễn Ly vẫn luôn đem đến cho người khác cảm giác vân đạm phong khinh, kết hợp với khuôn mặt tuyệt sắc kia, cuối cùng sẽ tạo ra khí chất ôn hòa, thanh nhã.
Lúc này đây, hắn lần đầu tiên thấy được vị sư thúc này nổi giận.
Bách Lý Diêm Khể nhìn bàn tay đang sờ mó sư thúc của mình, tâm tình trở nên hoảng hốt. Dường như hôm nay hắn đã làm ra chuyện nghiêm trọng rồi!
“Sư, sư thúc, đệ tử bị người ta ám toán…” Bách Lý Diêm Khể thở hổn hển lên án. Hắn thật sự không cố ý khinh bạc sư thúc.
Vì sao hắn lại mơ màng hồ đồ mà đi tới viện tử tách biệt của tiểu sư thúc chứ, còn… còn…
“Buông ta ra trước.” Nguyễn Tiểu Ly lạnh lùng mở miệng.
Lúc này, Bách Lý Diêm Khể mới tỉnh ngộ, nhanh chóng buông tay ra.  Nhưng vừa buông tay, thân thể của hắn lập tức gào thét. Hắn không khống chế được muốn giơ tay tiếp tục ôm Nguyễn Ly.
Nguyễn Tiểu Ly điểm nhanh lên huyệt vị trên ngực hắn, sau đó lui về sau mấy bước: “Đả tọa, tỉ mỉ vận công bài xuất dược tính.”
Nguyễn Tiểu Ly đứng cách xa mà nói chuyện với hắn. Nàng không thể để nam nhân này lại có cơ hội ôm lấy nàng.
Sau khi bị sư thúc điểm lên huyệt vị, ngay tức khắc Bách Lý Diêm Khể cảm giác được bản thân dường như đã có thể khống chế luồng tà hỏa bị thuốc dẫn ra kia. Hắn cũng không nhiều lời thêm, lập tức đả tọa tại chỗ.
Qua một hồi lâu nhắm mắt đả tọa, tuy sắc mặt hắn vẫn còn đỏ ửng, nhưng cũng không có dấu hiệu bị mất khống chế.

Nguyễn Tiểu Ly mặc kệ, trực tiếp lướt qua hắn đi vào phòng.
Ngay thời điểm nàng đóng cửa, giọng nói ác liệt của trẻ con vọng đến: “Nguyễn Tiểu Ly, nam nhân này là người sau này muốn giết cô. Nói một cách khác, nhiệm vụ cuối cùng là cô tự dâng mình cho nam nhân này giết.”
Vậy nên, hắn chính là nam chính của thế giới này.
Tay Nguyễn Tiểu Ly khựng lại một chút, sau đó nàng vẫn ung dung đóng cửa.
Nàng đi vào phòng trong, vừa pha trà, vừa nói chuyện với Tiểu Ác: “Tiểu Ác, ta mới đến thế giới này không bao lâu, không muốn chết sớm như vậy. Ta có thể kiểm soát thời gian nhiệm vụ không? Ví dụ như ta sẽ giết chưởng môn muộn hơn. Khi đó, nhiệm vụ cuối cùng để nam chính giết ta có thể được kích phát muộn một chút.”
Tiểu Ác nhướng mày: “Thật không nghĩ đến, một người tự tử như cô vậy mà bây giờ lại nói rằng mình không muốn chết sớm.”
Trong lời nói còn loáng thoáng có ý châm chọc.
Tự tử. Đúng vậy, Nguyễn Tiểu Ly nàng là tự tử mà chết.
Đó là vì sống quá cô độc, quá nhàm chán nên nàng mới chọn tự tử.
Nàng không có cha cũng không có mẹ, nhưng lại có khối tài sản kết xù. Điều kiện sinh hoạt tuy rằng luôn tốt nhất, nhưng nội tâm lại cô độc nhất. Cho đến khi bản thân cảm thấy chán ngán, nàng liền làm ra hành động tự tử.
Hiện tại thì không giống vậy. Thế giới tu tiên chỉ có ở trong sách. Đi đến một thế giới như vậy, nàng lại một lần nữa bị khơi lên cảm giác hưng phấn.
Bây giờ, nàng không muốn rời khỏi nơi này, hơn nữa còn định dây dưa lâu một chút.
Khi không muốn ở nữa, nàng sẽ kiên quyết đưa mình rời khỏi thế giới này.
Phương thức rời đi thế giới nàng đã từng ở là tự sát, còn đối với thế giới này là đưa lên cho người ta giết, cũng không phải quá khó.

Nữ tử áo trắng an tĩnh uống trà, hương trà nhẹ nhàng phiêu đãng. Nàng chậm rãi thưởng thức, càng thưởng càng thơm.
Trong phòng có đốt đàn hương, mùi đàn hương dần dần hòa tan đi mùi máu tươi nhè nhẹ trên người nàng.
Thật lâu sau, trong không khí yên tĩnh, Tiểu Ác mở miệng: “A, thật ra ta cũng không yêu cầu về thời gian, không bắt buộc cô lúc nào thì giết đệ tử, lúc nào thì giết chưởng môn, lúc nào thì đem bản thân ra cho nam chính thế giới giết. Ba nhiệm vụ này hoàn toàn phụ thuộc vào cô, chỉ cần hoàn thành là được. Chuyện khác ta mặc kệ.”
Tiểu Ác thật sự đã cho ký chủ của mình sự tự do tuyệt đối. Phá vỡ thiết lập nhân vật, thời gian nhiệm vụ tùy ý. Nó chỉ cần ký chủ hoàn thành nhiệm vụ là được.
Nhưng một khi đã nhận được sự tự do nhiều như vậy mà ký chủ vẫn không hoàn thành được nhiệm vụ, khi đó, nó sẽ không chút lưu tình mà xóa bỏ cô!
Lần này, Tiểu Ác cảm thấy tuy rằng khung cảnh lúc nó lần đầu gặp Nguyễn Tiểu Ly khiến cho người ta có cảm giác tang thương, nhưng định lực của nàng cũng rất cao. Lúc nãy, nàng có thể bày ra vẻ mặt vô cảm mà sát hại đệ tử, thái độ bình tĩnh và thản nhiên kia quả nhiên rất khó có được.
Hy vọng người ký chủ này có thể đi xa một chút, nó cũng sẽ không cần phải tiếp tục lao tâm lao lực đi tìm ký chủ mới.
Nguyễn Tiểu Ly uống xong nước trà trong ly, gật đầu: “Ừ.”
Bên ngoài còn có một tên nam chính, nàng không thể nghỉ ngơi được. Nguyễn Tiểu Ly dứt khoát ngồi trong phòng uống trà đọc sách. Vốn nàng đang định trêu chọc chim nhỏ, lại phát hiện nó đã ngủ rồi.
Rạng sáng, bên ngoài sân viện yên tĩnh, Bách Lý Diêm Khể, người đang đả tọa, bỗng mở choàng đôi mắt.
Không có chuyện gì cả, hắn đã thanh trừ hết dược hiệu.
Bách Lý Diêm Khể đứng dậy. Giờ phút này, dưới ánh trăng, khuôn mặt hắn hiện ra rõ ràng. Hắn mặc một chiếc áo bào màu lam, trên áo bào có thêu hoa văn áng mây, một đầu tóc đen dài được vấn lên bằng ngọc quan, nhìn các đường nét trên khuôn mặt, dĩ nhiên là một mỹ nam tử sáng sủa trong tiên môn.
Không còn dược hiệu nhưng hắn cũng không rời đi.
Ánh mắt hắn thâm trầm nhìn cửa phòng đóng chặt của Nguyễn Tiểu Ly. Đột nhiên, Bách Lý Diêm Khể phịch một tiếng quỳ xuống: “Sư thúc, đệ tử thỉnh tội!”