Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 285




Tác giả: Cửu Thiên Tuế

Editor: 2508_Thảo Vũ

Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ

“Bịch…”

Điện thoại của Nguyễn Tiểu Ly rơi xuống đất, vẻ mặt cô ngây ngốc trong một giây.

Bởi vì cô đã bị dọa!!!

Giờ đã là chạng vạng, sắp đến giờ tự học buổi tối, trong rừng cây lúc này tối đen như mực.

Nguyễn Tiểu Ly và Tiểu Ác đang nói chuyện không hề cảnh giác thì đột nhiên đằng sau có người lên tiếng.

Thẩm Tử Hoài đi tới nhặt chiếc điện thoại trên mặt đất lên. Phát hiện trên điện thoại có vết nứt, hắn hỏi: “Đây là điện thoại của cậu lúc còn sống sao?”

“Cậu có thể đừng xuất hiện đột ngột như thế không…”

Người dọa quỷ là rất thiếu đạo đức.

Thẩm Tử Hoài đưa điện thoại cho cô: “Thì ra ma cũng có thể bị người dọa, chắc chắn trước kia cậu rất đáng yêu và cũng rất nhút nhát.”

Trước kia là trước kia, hiện tại cô là một lệ quỷ, bị khen đáng yêu và nhút nhát giống như là đang sỉ nhục lệ quỷ vậy.

Nguyễn Tiểu Ly nhận điện thoại, không thèm để ý tới hắn nữa. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Nếu ở đây có người bình thường, người đó nhất định sẽ thấy một chiếc điện thoại đang lơ lửng giữa không trung.

Thẩm Tử Hoài đẩy mắt kính: “Sau khi tan học cậu thường ngồi ở chỗ này à? Hay là ban ngày cậu đều ở đây, thế buổi tối cậu đi đâu?”

“Sao cậu có lắm câu hỏi thế nhỉ?” Nguyễn Tiểu Ly liếc hắn một cái: “Tôi thích đi đâu thì đi đó.”

Thẩm Tử Hoài dựa ở dưới tàng cây, ngẩng đầu nhìn cô gái đang ngồi trên cành, vừa thoáng nhìn một cái đã thấy được món đồ không thể miêu tả. Hắn lập tức cúi đầu: “Đừng ngồi ở nơi cao như vậy, cẩn thận bị ngã.”

Nguyễn Tiểu Ly nhảy từ trên cây xuống: “Có vẻ cậu đã quên mất là tôi chết rồi, tôi có ngã từ tầng một trăm xuống cũng không sao hết.”

Thẩm Tử Hoài câm nín.

Nguyễn Tiểu Ly ngồi xuống dựa vào gốc cây, để lộ ra đôi bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn. Thẩm Tử Hoài thấy thế cũng ngồi xuống theo: “Cậu rất thích tới nơi này à?”

“Ừ… không phải rất thích, nhưng nơi này cũng không tệ lắm. Ban ngày thì ánh nắng không mãnh liệt, buổi tối thì rất tối nên tôi cũng thường hay tới.”

Mặt trời xuống núi, cây cối trong rừng cây rất rậm rạp, vì thế chỗ này đặc biệt âm u, hơn nữa cũng rất mát mẻ. Tuy rằng hiện tại cô ấy không phải người, nhưng đã là con gái thì chắc hẳn đều ghét và sợ hãi những nơi như thế này.

“Còn lâu mới đến giờ học buổi tối, tớ ngồi ở đây với cậu một lát. Chút nữa cậu có đến lớp không?”

“Có.”

“Tớ có thể hỏi mục tiêu trả thù tiếp theo của cậu là ai không?” Thẩm Tử Hoài cố gắng tìm đề tài nói chuyện với cô. Cô thật sự quá yên tĩnh.

Nguyễn Tiểu Ly nghiêng đầu cười: “Hỏi cái này làm gì? Cậu muốn đi bảo vệ người đó trước khi tôi ra tay à?”

“Sao lại thế được. Thì ra ở trong mắt cậu tớ là loại người này.” Thẩm Tử Hoài có chút phiền muộn, hắn vẫn luôn cho rằng mình và cô là bạn bè cùng chung chiến tuyến.

“Không phải vì bảo vệ thì đừng hỏi, tôi sẽ không nói cho cậu tôi sẽ giết ai đâu.”

Một người một ma trò chuyện câu được câu không. Thời gian trôi qua rất nhanh, tiếng chuông bắt đầu tiết tự học buổi tối đã vang lên.

Thẩm Tử Hoài đứng lên: “Đi thôi, cùng đến lớp nào.”

“Ừ.”

Nguyễn Tiểu Ly đứng dậy, theo thói quen phủi nhẹ váy. Mới vỗ một cái thì cô chợt dừng lại, miệng nhếch lên một nụ cười trào phúng. Thế mà cô lại quên mất mình đã chết…

Đồng tử đen nhánh của Thẩm Tử Hoài đã nhận ra ánh mắt cô thay đổi. Hắn đột nhiên cảm thấy thật phiền muộn, một cô gái ngoan ngoãn ít nói như vậy mà lại bị người ta hại chết…

Vừa ra khỏi rừng cây đã gặp phải Nam Âm Niểu.

Nam Âm Niểu đang ôm chồng sách, khi thấy Thẩm Tử Hoài đi ra từ rừng cây thì ban đầu có hơi kinh ngạc, sau đó lại nghi ngờ hỏi: “Thẩm Tử Hoài, sao cậu lại vào rừng cây một mình?”

Rừng cây phía sau sau đen như mực, nhìn từ xa trông như một cái hắc động đang giương nanh múa vuốt.

Nguyễn Tiểu Ly đứng ở một bên nhìn hai người họ. Chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra Nam Âm Niểu có cảm tình với Thẩm Tử Hoài, thế nhưng Thẩm Tử Hoài lại không có ý gì với Nam Âm Niểu.

Thẩm Tử Hoài lạnh nhạt hỏi ngược: “Có vấn đề gì sao?” Đọc Full Tại Đọc Truyện

“Không, không có vấn đề gì cả. Sắp đến giờ tự học rồi, chúng ta cùng về lớp đi.”

Nam Âm Niểu vừa mới dứt lời, Thẩm Tử Hoài đã lướt qua người cô.

Nguyễn Tiểu Ly thấy vậy thì có chút ngẩn người. Nam chính đối xử với nữ chính thật vô tình!

Tiểu Ác: “Lệch rồi… Haiz… Tại sao lại đối xử với ta như vậy? Ta ghét đám nam chính quá đi mất huhu…”

Cuối cùng nó chỉ có thể tự an ủi bản thân. Lệch thì kệ lệch đi, gặp nhiều rồi, trong lúc Tiểu Ly làm nhiệm vụ cũng có thể yêu đương để giải trí, không tệ lắm.

Trong tiết tự học, mọi người đều không có tâm trạng làm bài tập, theo như bình luận trên diễn đàn thì tối nay sẽ lại có người chết.

Ai cũng sợ tối nay người chết chính là mình, bọn họ làm gì còn có tâm trạng làm bài cơ chứ?

Từng giây từng phút trôi qua, thời gian tự học kết thúc lúc 9 giờ hơn, cách 12 giờ chỉ có ba tiếng.

Khi trở về ký túc xá, các học sinh đều vô cùng lo lắng, cả một đám ngồi cầu Thần bái Phật.

Dì quản lý ký túc xá nghe thấy tiếng tụng niệm lặp đi lặp lại của học sinh thì ánh mắt lộ vẻ ngơ ngác: “Con nít bây giờ học nhiều quá nên bị khùng hay sao mà đứa nào cũng giống như bị tâm thần hết vậy.”

Dì quản lý mắng đám học sinh mấy câu: “Qua 10 giờ 20 sẽ tắt đèn. Tối đừng có mà bấm điện thoại, nếu lúc kiểm tra các phòng mà thấy phòng nào có ánh sáng thì sáng mai phòng đó sẽ chạy một vòng sân thể dục.”

“Cảnh sát đã nói hai học sinh trước đó do áp lực học tập lớn nên mới tự sát, các cô cậu đừng có suốt ngày nhắc đến nữa, đi ngủ nhanh lên.”

Đã qua 10 giờ 20, vì không chịu nổi tiếng rống như sư tử Hà Đông của dì quản lý, đèn của ký túc xá nam nữ đều tắt hết.

“Trương Hiểu, hay là bọn mình gọi Nam Âm Niểu tới đây ở cùng đi, tớ sợ…” Vương Vân Vân run rẩy nói.

Trương Hiểu nằm cứng đơ ở trên giường, không hề trả lời.

Trâu Thục Vũ trùm chăn kín mít: “Đừng ồn nữa, sẽ không sao đâu.”

“Nhưng tớ sợ thật mà… không thì chúng ta ngủ chung một giường đi.”

Trâu Thục Vũ: “Vậy cậu sang giường tớ đi.”

“Cậu sang đây được không? Chân tớ mềm nhũn không động đậy nổi…” Vương Vân Vân.

Trâu Thục Vũ: “…”

Cả quá trình, Trương Hiểu đều không nói chuyện, yên tĩnh vô cùng.

Trong phòng chỉ có tiếng Vương Vân Vân thỉnh thoảng nhỏ giọng khóc thút thít và tiếng Trâu Thục Vũ di chuyển chăn.

Bên ngoài gió thổi rất mạnh, nhánh cây phía sau ký túc xá cứ quẹt qua cửa sổ, âm thanh có chút chói tai. Nhưng âm thanh đó lại có tiết tấu, dần dần làm người ta cảm thấy buồn ngủ.

Phòng ngủ dần trở nên yên tĩnh, mọi người đều mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.

Lúc chiều Trâu Thục Vũ đã uống hết một bình nước nên giờ rất muốn đi vệ sinh. Bàng quang bị căng ra khiến cô tỉnh giấc. Trâu Thục Vũ vừa tỉnh dậy thì thần kinh liền căng thẳng, cô run rẩy lấy điện thoại ra nhìn thời gian.

Hai giờ sáng…

Cô còn sống! Trâu Thục Vũ thở phào nhẹ nhõm, ý muốn đi vệ sinh cũng càng mãnh liệt hơn.

Cô xốc chăn ra đi giày vào, đột nhiên thấy một cái bóng trên mặt đất, là bóng một người đang treo cổ!

“A!” Trâu Thục Vũ sợ tới mức ngồi bệt xuống đất, nhìn thẳng ra cửa.

“A a! Trương Hiểu!” Trâu Thục Vũ hoảng sợ hét lên. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Cửa phòng ngủ không biết bị mở ra từ khi nào, ánh trăng chiếu rọi vào phòng, ngay tại cửa có một người đang treo.

Trương Hiểu bị treo trên cửa, đôi mắt trợn trừng nhìn vào phòng, lưỡi thè ra rất dài.