Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Yezi
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
“Vương Vân Vân, lấy giùm tớ chai sữa tắm với.” Trương Hiểu ở trong nhà vệ sinh hô lên.
Vương Vân Vân đang ngồi trên giường chơi điện thoại không quá kiên nhẫn: “Sữa tắm của cậu ở đâu?”
“Trên vali của tớ ấy, lúc nãy quên không đem vào nhà tắm.”
Vương Vân Vân đứng dậy, cầm hết dầu gội đầu và sữa tắm trên vali màu xanh đem đến trước cửa phòng tắm: “Đây nè.”
Cửa phòng tắm mở hé ra, Trương Hiểu thò tay ra nhận lấy.
“Cậu tắm nhanh lên còn đến lượt tớ nữa, tớ đói lắm rồi.”
Tô Tiểu Thanh: “Tiếp theo là đến lượt tớ. Vân Vân, ngoan ngoãn xếp hàng đi.” Cô chỉ vào cái thùng trước cửa nhà tắm, Tô Tiểu Thanh và Trâu Thục Vũ đã xếp thùng thành hàng rồi.
Vương Vân Vân cạn lời: “Xếp hàng mà cũng không gọi tớ. Được được được, tớ tắm cuối cùng.”
Con gái khi tắm rửa thường kỳ cọ kỹ lưỡng, khi Trương Hiểu đi ra thì đã khuya.
“Thục Vũ, chi bằng chúng ta đi ăn đi, ăn xong rồi về tắm sau, tớ đói lắm rồi.”
Tô Tiểu Thanh đã chuẩn bị xong quần áo, cuống quýt nói: “Đừng, đợi tớ, tớ tắm nhanh lắm.” Đọc Full Tại Đọc Truyện
Tô Tiểu Thanh nghĩ đến cảnh tượng xui xẻo mà mình nhìn thấy, hiện tại cô cảm thấy toàn thân không sạch sẽ, chỉ muốn tắm rửa xong rồi mới ăn cơm.
Trấu Thục Vũ đang chơi dở ván game: “Tiểu Thanh, cậu tắm xong thì chúng ta cùng đi ăn cơm.”
“Ok.”
Tô Tiểu Thanh cầm chậu rửa mặt đi vào phòng tắm, bên ngoài có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.
Trong phòng tắm có một chiếc gương lớn, vì hôm nay bị hù dọa nên Tô Tiểu Thanh bèn dùng khăn che chiếc gương lại, cô rất sợ phải nhìn vào gương.
Nước ấm chảy từ vòi sen xuống, Tô Tiểu Thanh tranh thủ tắm rửa thật nhanh. Thật ra cô rất sợ cái vòi hoa sen này sẽ chảy ra máu như trong phim kinh dị. May là cho đến lúc cô tắm xong, vòi hoa sen không hề xảy ra vấn đề gì cả.
Tô Tiểu Thanh thở phào nhẹ nhõm. Cô lau khô cơ thể, sau đó vươn tay ra chỗ móc treo lấy quần áo.
Thế nhưng cô lại không thấy móc treo đâu cả, thay vào đó là chộp được một cánh tay đứt lìa, một đoạn cánh tay trắng xanh lạnh lẽo.
Tô Tiểu Thanh vừa đưa tay qua thì sờ được cánh tay đó. Khi ngón tay cô chạm vào cái thứ lạnh lẽo kia, cô lập tức cứng đờ người.
“Đừng… Đừng hù tôi…”
Cô sợ hãi thì thầm, sau đó quay đầu lại nhìn thì không thấy có gì hết.
Nhưng vừa nãy cô thật sự đã sờ được…
Tô Tiểu Thanh sợ hãi, vội vàng mặc quần áo vào. Lúc chuẩn bị mặc quần, vừa cúi đầu xuống thì lại thấy một cánh tay nằm dưới sàn!
“A!”
Cánh tay kia còn biết động đậy, nó bắt lấy mắt cá chân cô. Tô Tiểu Thanh sợ hãi đến độ liên tục đá nó ra nhưng mãi vẫn không quăng được cánh tay đó.
“Đừng bắt tớ, cầu xin cậu đừng bắt tớ, không phải tớ hại chết cậu đâu, huhu…” Tô Tiểu Thanh nhắm tịt mắt, chân vẫn đá không ngừng.
Cảm giác lạnh lẽo và đau đớn khiến cô sợ mất mật. Tô Tiểu Thanh lùi về sau vài bước nhưng lại không cẩn thận giẫm phải nước trên sàn và bị trượt chân. Đầu cô đập mạnh vào tường phát ra một tiếng ầm. Tô Tiểu Thanh lập tức ngất đi.
Cánh tay biến mất, phòng tắm trở lại yên tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Bên ngoài phòng tắm, ba nữ sinh đang nằm trên giường bấm điện thoại không hề nghe thấy âm thanh gì.
Trên chiếc giường gần cửa phòng có một hình bóng không ai nhìn thấy đang ngồi. Nguyễn Tiểu Ly ngồi trên mép giường, đung đưa đôi chân trần trắng toát.
Tiểu Ác nhìn bảng điểm tích lũy: “Điểm tích lũy đến tay. Tiểu Ly, trước mắt đừng giết cô ta, làm kinh sợ bọn họ nhiều thêm chút nữa để lấy điểm đã.”
“Được.”
Nguyễn Tiểu Ly cười, cô cũng cảm thấy giết người quá nhanh sẽ chẳng vui gì cả.
Tiểu Ác: “Mấy nữ sinh này còn chưa phát hiện ra phòng tắm đã xảy ra chuyện, phản ứng chậm thật đấy.” Đọc Full Tại Đọc Truyện
Ai cũng mải chơi game, Tô Tiểu Thanh đã vào được 20 phút rồi, không còn tiếng nước nữa mà bọn họ vẫn chưa phát hiện ra là đã có chuyện.
“Mẹ, lại thua rồi!”
Trâu Thục Vũ chơi game thua, vứt luôn điện thoại lên chăn, khi không chơi game nữa thì cô mới cảm thấy bụng mình đã rất đói: “Tô Tiểu Thanh, cậu tắm xong chưa?”
Trong phòng tắm không có âm thanh gì.
Vương Vân Vân và Trương Hiểu đứng dậy: “Gọi cậu ấy đi, gì mà chậm quá, còn lần sau nữa thì khỏi đợi cậu ấy luôn.”
Trâu Thục Vũ đến gõ cửa phòng tắm: “Tô Tiểu Thanh, cậu tắm xong chưa? Cậu mà không ra là bọn tớ đi đấy, không đợi cậu ăn cơm chung đâu.”
Trong phòng tắm vẫn không có tiếng động, không có tiếng nước chảy, cũng không có tiếng mặc đồ, yên ắng đến mức quỷ dị, vẻ mặt của Trâu Thục Vũ có chút hoang mang: “Tô Tiểu Thanh?”
“Tô Tiểu Thanh?”
Gọi vài tiếng nhưng bên trong vẫn không có chút động tĩnh nào. Vương Vân Vân và Trương Hiểu cũng phát hiện có chút không đúng, vội vàng đi qua.
“Trong đó bị gì thế? Sao mà không có tiếng gì hết vậy?”
“Không, không biết nữa.”
“Có phải Tô Tiểu Thanh gặp phải…”
Trâu Thục Vũ trừng mắt nhìn Vương Vân Vân: “Nói bậy gì đó, đến đây phá cửa với tớ nào.”
“Tớ không muốn, tớ sợ.” Vương Vân Vân lùi bước.
Trương Hiểu cũng sợ nhưng vẫn cứng miệng nói: “Sợ cái gì mà sợ, không có chuyện gì đâu, ba người sống sờ sờ như chúng ta thì sợ cái gì? Mau đến phá cửa đi.”
Bọn họ luôn tự mình ám thị, an ủi bản thân rằng không có gì cả. Đây rõ ràng là phản ứng khi làm việc gì đó trái lương tâm.
Nguyễn Tiểu Ly, con ma đang ngồi trên chiếc giường trống, cười khinh thường.
Ba người cùng nhau phá cửa, cửa nhà tắm vốn rất rất mỏng manh, vừa tông đã mở toang.
Trâu Thục Vũ theo quán tính vọt thẳng vào trong, giẫm phải nước trên mặt sàn nhà tắm và bị trượt chân, cơ thể đập mạnh xuống sàn, đập vào mắt là khuôn đang hôn mê được phóng đại của Tô Tiểu Thanh. Gương mặt của Tô Tiểu Thanh toàn là máu, trên mặt sàn cũng toàn máu là máu.
“Á!” Trâu Thục Vũ lồm cồm bò dậy, ôm lấy Trương Hiểu đang đứng ở cửa: “Tô Tiểu Thanh chết rồi, cậu ấy chết rồi!”
Chết rồi!
Vương Vân Vân và Trương Hiểu sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch.
Trương Hiểu ngồi xổm xuống, đưa đôi tay run run sờ vào mũi Tô Tiểu Thanh rồi lập tức nói: “Chưa chết, vẫn còn thở, mau đưa đưa cậu ấy đến phòng y tế đi.”
Chưa chết thì tốt, Vương Vân Vân và Trâu Thục Vũ lập tức không còn sợ hãi như vừa rồi nữa.
Ba nữ sinh mặc quần áo tử tế cho Tô Tiểu Thanh, gọi dì quản lý ký túc xá tới cùng đưa Tô Tiểu Thanh đến phòng y tế.
Dì quản lý ký túc xá đau lòng: “Sao mà tắm rửa thôi lại có thể khiến bản thân ngã đến nỗi ngất đi thế này? Máu này là máu mũi, dì còn tưởng là có án mạng rồi.”
Trên mặt đất là đều máu mũi của Tô Tiểu Thanh, lúc bị ngã đã bị rách mũi nên máu chảy khá nhiều.
“Sau này các cháu tắm rửa thì cẩn thận một chút. Nói bao nhiêu lần rồi, sữa tắm phải rửa cho sạch, nếu không giẫm phải sẽ rất nguy hiểm.” Dì quản lý ký túc xá nói một hồi rồi mới chịu đi.
Ba người Trâu Thục Vũ đều khá thông minh, chuyện này có gì đó khiến bọn họ cảm thấy không đúng lắm.
Vương Vân Vân: “Thục Vũ, quần áo của cậu ướt rồi, còn dính máu của Tô Tiểu Thanh nữa, mau đi thay đồ đi.”
Vừa nãy Trâu Thục Vũ bị ngã nên trên quần áo đã dính phải nước và máu mũi. Đọc Full Tại Đọc Truyện
Trâu Thục Vũ cầm lấy quần áo nhưng không đi tới phòng tắm mà là đi đến giường để thay luôn. Mọi người đều không dám vào phòng tắm.
Trong phòng ngủ lại trở về dáng vẻ yên tĩnh một lần nữa, ba người nhìn nhau không nói gì.
Cuối cùng, Trương Hiểu mở miệng: “Còn đi ăn cơm không?”