Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 191




Tác giả: Cửu Thiên Tuế

Editor: 2508_Airy

Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ

“Grào.”

“Grào.”

Càng đi xuống dưới lại càng nghe rõ âm thanh gào rú bên ngoài tòa nhà, hình như bên trong còn có một vài zombie lang thang vô tình lọt vào.

Ở cầu thang bộ, trên vai Lâm Dục đang đeo một cái balo, còn tay thì đang nắm lấy bàn tay của một cô gái mảnh mai.

Tiểu Zombie vậy mà lại là một con zombie thích chưng diện. Hắn vừa mới nói phải rời khỏi đây thì cô đã lập tức vào nhà vệ sinh thay một chiếc váy dài che khuất mắt cá chân.

Mấy ngày trước, Lâm Dục đã xem balo của cô. Nếu không phải cô không có hô hấp và có làn da màu xanh thì hắn thật sự cảm thấy cô không phải là zombie mà là một người sống sờ sờ.

Nhìn bề ngoài thì giống như Lâm Dục đang nắm tay Nguyễn Tiểu Ly, nhưng thực chất là hắn đang dùng tay để giam cầm cô.

Xiềng xích trên chân đã bị váy che khuất, thỉnh thoảng lại phát ra âm thanh va chạm. Nguyễn Tiểu Ly không thể bước đi nhanh được, mà Lâm Dục cũng không ngại bước từng bước nhỏ cùng cô.

Mặc dù đã đi xuống tận bảy mươi tầng lầu nhưng không ai cảm thấy mệt mỏi. Khi tới lầu một, hai người gặp phải ba con zombie. Zombie ngửi được mùi của người sống liền tỏ ra hưng phấn.

"Grừ!" Zombie đột nhiên lao tới tấn công hai người.

Lâm Dục bình tĩnh đứng im tại chỗ, Nguyễn Tiểu Ly đứng bên cạnh thì hơi ngẩng đầu, thấp thoáng dưới mái tóc là đôi mắt mang theo ánh đỏ.

Những zombie đang lao tới lập tức khựng lại như thể đang kiêng kị cái gì đó.

Lâm Dục nhướng mày.

Thú vị nhỉ, zombie mà cũng biết sợ? Có lẽ đám zombie này đang sợ hãi dị năng của hắn chăng?

Lâm Dục không muốn lãng phí thời gian với những con zombie cấp thấp này thêm nữa, hắn nhanh chóng một quả cầu lửa về phía chúng. Ngay tức khắc, ba con zombie trước mặt liền hóa thành đống tro bụi gớm ghiếc.

Nguyễn Tiểu Ly vô thức lui về phía sau một bước, sợ lửa sẽ bén đến người mình.

Lâm Dục thấy vậy bèn lên tiếng: "Sợ à? Sợ thì hãy ngoan ngoãn nghe lời, tuyệt đối đừng có nghĩ đến chuyện tấn công tôi hay chạy trốn gì."

"…"

Biến thái.

Một người, một zombie cứ thế cùng nhau đi trên đường. Mùi hương từ con người giống hệt một loại chất kích thích thu hút zombie, rất nhiều zombie đang đi về phía hai người.

Nguyễn Tiểu Ly bị kéo tay đi theo phía sau, còn Lâm Dục phía trước thì giải quyết hết đám zombie này cực kỳ dễ dàng. Trong lúc đó, hắn cũng tranh thủ kiểm tra những chiếc xe ven đường xem có thể tìm thấy một chiếc xe có xăng hay không.

Tìm xe là một chuyện đòi hỏi may mắn và kiên nhẫn, Lâm Dục vẫn tiếp tục kéo tay Tiểu Zombie đi một mạch, cũng ra tay giải quyết những con zombie liên tục kéo đến.

"Hôm nay có chuyện gì thế nhỉ? Sao lại có nhiều zombie như vậy, cứ xuất hiện liên tục không dứt thế này." Vẻ mặt của Lâm Dục dần trở nên nghiêm túc. Hắn cảm thấy bọn zombie đêm nay có gì đó không bình thường.

Bọn chúng có vẻ đang e sợ điều gì đó, thế nhưng vẫn điên cuồng tấn công hắn không ngừng nghỉ.

Chuyện zombie cứ liên tục lao lên như vậy là do nơi này vốn có nhiều zombie hay là vì lý do đặc biệt nào khác nữa?

Tiểu Ác: "Hừ, vua zombie trời sinh đã hấp dẫn zombie, ở lâu một nơi sẽ rất dễ xảy ra zombie triều. Nam chính mang cô theo thế này không phải là tự đeo gánh nặng lên người à."

Nguyễn Tiểu Ly yên lặng đứng sau Lâm Dục. Lâm Dục giải quyết xong một đợt zombie liền liếc mắt sang bên cạnh, hỏi: "Tiểu Zombie, những con zombie này có liên quan gì đến cô không?"

Nguyễn Tiểu Ly lạnh lùng nhìn hắn.

Anh thấy có liên quan đến tôi sao? Nếu anh cảm thấy có thì cứ cho là có đi.

Trong khi nói chuyện, hai người đã đi đến một chiếc xe. Trên xe vẫn còn chìa khóa, Lâm Dục kiểm tra một lát rồi nói: "Xe vẫn còn tốt, có xăng."

Lâm Dục mở cửa ghế phó lái: "Lên đây ngồi đi."

Nguyễn Tiểu Ly ngoan ngoãn nghe lời bước lên xe. Lâm Dục giải quyết nốt lũ zombie đang chặn đường ở phía trước rồi cũng theo sau lên xe.

Chiếc xe cũng đã lâu ngày không sử dụng, thời điểm khởi động còn có hơi xóc nảy, phải đi một lúc lâu thì mới ổn định được.

Lâm Dục lái xe một cách thô bạo, hoàn toàn lờ đi đám zombie phía trước mà một đường đâm thẳng.

Có xe, bớt việc.

Rất nhiều con đường trong thành phố đã bị mấy thứ đồ linh tinh chặn lại, có thể là những người còn sống sót đã đến đây để ở tạm và dựng lên đống đồ này nhằm phòng ngừa zombie đi vào.

Trong đêm tối, ánh trăng đặc biệt sáng, cả mặt đất được phủ lên một màu xám trắng.

Vào thời điểm này trước đây, thành phố đã từng rất sôi động, có nhiều người ra ngoài để ăn tối hay dạo mát, nhưng bây giờ tất cả chỉ còn lại là đống hoang tàn, vô số chiếc xe đậu ngang dọc trên đường, nền đất thì đầy rẫy những đống chất nhầy dơ bẩn. Đây là khung cảnh của tận thế.

Lâm Dục lái xe rất nhanh, ra khỏi thành phố cũng chỉ mất khoảng một giờ đồng hồ. Ngay khi vào được đường quốc lộ, không gian di chuyển cũng rộng rãi hơn rất nhiều.

Lâm Dục nhìn xuống đồng hồ xăng. Xăng còn khá nhiều, nếu may mắn gặp được trạm xăng trên đường thì chiếc xe này có lẽ sẽ sử dụng được rất lâu.

Bên cạnh không có một chút động tĩnh, Lâm Dục bèn quay đầu lại nhìn, sau đó tức khắc dở khóc dở cười.

Tiểu Zoombie vậy mà lại đang ngủ. Nhìn cô nhắm mắt dựa lưng vào ghế trông thật thoải mái và dễ chịu. Cô hoàn toàn không có ham muốn ăn thịt người, nhiều nhất cũng chỉ là cắn nếu bị chọc giận. Không những không có dục vọng ăn thịt người mà ở cô, Lâm Dục chỉ nhìn thấy sự lười biếng và tùy ý.

Bề ngoài Nguyễn Tiểu Ly chỉ đang giả vờ ngủ, thật ra là cô đang bận trò chuyện với Tiểu Ác.

Tiểu Ác nhìn bảng điểm lại được cộng thêm một số điểm, khuôn mặt bụ bẫm liền cười tươi: "Quả nhiên đi theo nam chính hành tẩu cũng có thể thi hành nhiệm vụ."

“Đi theo nam chính còn được ngồi xe nữa, thật tốt.” Không cần phải đi bộ, Nguyễn Tiểu Ly cũng cực kỳ thích.

Một zombie, một hệ thống đều quên mất rằng người bên cạnh là nam chính, kẻ có thể giết chết Nguyễn Tiểu Ly bất cứ lúc nào và khiến cho nhiệm vụ thất bại.

Nguyễn Tiểu Ly vui thích ngồi xe, nhắm mắt lại ngủ gật, sau một lúc lâu mới mở mắt ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài. Tuy rằng khung cảnh của thời đại tận thế luôn bao phủ một màu xám xịt, nhưng điều đó cũng không quá ảnh hưởng đến tâm trạng hiện tại của cô.

Suốt một đêm, Lâm Dục đều vừa lái xe vừa quan sát Tiểu Zombie ngồi bên cạnh. Thậm chí có một lần hắn đã hoài nghi cô là con người, nhưng cô thật sự không có hơi thở, làn da cũng trắng xanh không có độ ấm.

Cả đêm liên tục lái xe, cuối cùng thì trời cũng đã gần sáng.

“Phía trước có một tòa nhà bỏ hoang, hôm nay chúng ta tạm thời nghỉ chân ở đây đi.” Lâm Dục nói.

Nguyễn Tiểu Ly nhìn lướt qua tòa cao ốc bỏ hoang cao khoảng năm, sáu tầng cách đó không xa, có lẽ tòa nhà đang được thi công dang dở thì tận thế tới nên cũng không thể hoàn thành được nữa.

"Không có ý kiến vậy chúng ta sẽ ở tạm chỗ này để nghỉ ngơi."

Lâm Dục rất vui lòng khi nói chuyện với Tiểu Zombie. Tuy không được đáp lại nhưng hắn luôn cảm thấy cô có thể hiểu được ý của hắn, rất thú vị. Hắn đã một mình đi khắp nơi lâu như vậy, hiếm lắm mới gặp được một… con zombie yên tĩnh thế này, có cô làm bạn đồng hành cảm giác cũng rất tốt.

Chiếc xe dừng lại dưới chân tòa cao ốc. Ở đây giống như không có zombie, đặc biệt yên tĩnh.

Lâm Dục rút chìa khóa xe bỏ vào trong túi, sau đó mở cửa để Nguyễn Tiểu Ly đi xuống: "Xuống xe đi."

Sau khi xuống xe, Nguyễn Tiểu Ly lập tức quan sát hoàn cảnh xung quanh một chút, không có ý định chạy trốn khiến Lâm Dục rất hài lòng.

"Đi thôi, lên tầng cao nhất nghỉ ngơi."

Ở tầng cao sẽ tránh được không ít sự quấy nhiễu của đám zombie.

Vì trên chân của Nguyễn Tiểu Ly  đang đeo còng chân nên cô không thể bước đi nhanh được mà chỉ có thể bước từng bước một lên cầu thang. Lâm Dục cũng không vội, hắn nắm lấy tay cô rồi vui vẻ đợi chờ người nào đó.

Âm thanh va chạm của chiếc còng kim loại vang lên trong không gian tối tăm của tòa nhà bỏ hoang quả thật có chút đáng sợ.

Dường như Lâm Dục nghĩ tới cái gì đó mà đột nhiên bật cười. Nguyễn Tiểu Ly nghe thấy liền quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào hắn.

Cười là có ý gì?

Giễu cợt?

Chiếc còng này là thứ do hắn tạo ra, hắn lấy tư cách gì để mà giễu cợt cô.

Lâm Dục cũng hiểu được phần nào suy nghĩ trong ánh mắt của Tiểu Zombie. Hắn nắm tay cô, nói: "Cô có biết, vừa nãy khi nhìn cô tôi đã nghĩ đến điều gì không?"

Nghĩ đến điều gì?

Lâm Dục: "Ở mạt thế, con người sẽ bộc lộ tất cả bản chất xấu xa của mình. Một vài dị năng giả tương đối mạnh trong các tiểu đội người sống sót, nhất là nam giới khi gặp được người phụ nữ xinh đẹp sẽ mạnh mẽ chiếm làm của riêng. Để đề phòng trường hợp người đó chạy trốn thì bọn họ sẽ trói chân người phụ nữ lại."

Tiểu Ác: "Phụt."

Nguyễn Tiểu Ly:…

Lâm Dục đánh giá Nguyễn Tiểu Ly: "Chỉ là nhìn thấy dáng vẻ của cô nên tôi mới nhớ đến chuyện này. Nhưng mà cô cũng đã chết rồi, vốn dĩ không phải con người. Tuy rằng trông cô cũng được nhưng tôi cũng không biến thái đến mức đi giam cầm một con zombie để mua vui."

Khoan đã, những lời này hình như có gì đó không đúng.

Chẳng phải bây giờ hắn đang cầm tù một con zombie chỉ để mua vui hay sao? Tuy rằng mua vui này không giống với mua vui kia, nhưng quả thật là hắn đang giam cầm một con zombie đó!