Chương 152. Thế giới 3: Nam chính không phải là nhi tử thân sinh của Hoàng đế
Bất kể trong lòng Vương Lê Nguyệt nghĩ thế nào, bất kể nàng đã nói gì thì chẳng qua cũng chỉ gây ra một gợn sóng nhỏ trong lòng của Nguyễn Tiểu Ly mà thôi. “Hắn” rất nhanh đã đem chuyện này đ è xuống tận đáy lòng, vẫn tiến hành lập kế hoạch bức vua thoái vị như cũ.
Việc Vương Lê Nguyệt nửa đêm xông vào thư phòng của Nguyễn Tiểu Ly cũng đã sớm được ám vệ báo cáo tới trước mặt Nguyễn San.
Nghe xong chuyện này, vẻ mặt của Nguyễn San đã lập tức biến đổi. Hắn không nhịn được mà nghĩ đến hình ảnh Nguyễn Tiểu Ly và Vương Lê Nguyệt ở chung.
Bọn họ thành đôi rồi sao?
Trong lòng Nguyễn San mơ hồ có đôi chút hoài nghi liệu mọi thứ hắn làm rốt cuộc có đúng hay không, vì sao khi nhìn thấy Nguyễn Ly Trúc và Vương Lê Nguyệt ở bên nhau hắn lại cảm thấy rất không thoải mái.
Nguyễn San nắm rất rõ tất cả những hành động trong khoảng thời gian gần đây của Nguyễn Tiểu Ly, cũng biết chuyện hai người Hoàng hậu và Đại tướng quân một trong một ngoài dùng các hình thức vừa đe doạ vừa dụ dỗ để chiêu binh mãi mã, chỉ là hắn không chủ động ra tay nhắm vào bọn họ mà thôi.
“Ngươi tiếp tục quan sát Tứ hoàng tử và phải kịp thời báo cáo tất cả những chuyện giữa hắn và Phủ Thừa Tướng cho ta.”
Ám vệ nghe vậy lập tức rời đi, còn tâm phúc bên cạnh thì không kiềm được nỗi nghi hoặc mà tiến lên hỏi: “Điện hạ, hiện tại Tứ hoàng tử và Phủ Thừa Tướng đã âm thầm liên hệ với nhau, thậm chí hắn còn lén lút gặp mặt đích nữ của Thừa tướng, không chừng sẽ ảnh hưởng đến sự lựa chọn của Thừa tướng. Người có muốn đi một chuyến đến Phủ Thừa Tướng hay không?”
“Không cần, lựa chọn của Thừa tướng là gì không quan trọng. Chuyện ngươi cần làm là tận lực đừng để Vương Lê Nguyệt xuất hiện trước mặt Tứ hoàng tử nữa.”
“Tại sao? Phủ Thừa Tướng chính là một trợ lực lớn, nếu thật sự bị Tứ hoàng tử kéo đến bên kia…”
“Ngươi chỉ cần nghe theo mệnh lệnh của ta là được.” Nguyễn San nói đến đây vẻ mặt liền trầm xuống, trên người mơ hồ còn có sát khí. Tâm phúc bên cạnh thấy hắn như vậy, mặc dù trong lòng vẫn còn nhiều điều khó hiểu nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Bệnh tình của Hoàng thượng càng nghiêm trọng, bầu không khí trong kinh thành cũng càng ngày càng đè nén. Hai phe vốn dĩ vẫn đang cầm chừng lẫn nhau, nhưng dưới sự k1ch thích của quá nhiều sự kiện nên đã dần dần bắt đầu có hành động công kích nhau ở ngoài sáng.
Trong bầu không khí ngày càng áp lực của kinh thành, cuối cùng cũng đã đến thời khắc bức vua thoái vị kia.
Sáng sớm ngày hôm nay, Đại tướng quân đã xuất hiện ở cung điện của Hoàng hậu và cùng nàng ở trong tẩm cung trao đổi mấy canh giờ, tiếp đó là xuất hiện ở chỗ của Nguyễn Tiểu Ly.
“Ly Trúc, hiện tại mọi chuyện đã tiến hành thế nào rồi? Buổi tối hôm nay chính là thời cơ tốt nhất, tuyệt đối không thể bỏ qua.”
Nguyễn Tiểu Ly nghe vậy lập tức ngẩng đầu, ánh mắt “hắn” nhìn thẳng vào Đại tướng quân không chút né tránh và tràn đầy kiên định.
“Cữu cữu yên tâm, ta đã chuẩn bị chu đáo. Tối hôm nay nếu không thành công thì ta sẽ xả thân, một là hắn chết hoặc hai là ta bỏ mạng.”
Nhìn biểu hiện này của Nguyễn Tiểu Ly, Đại tướng quân hài lòng gật đầu, sau đó lại bàn bạc với Nguyễn Tiểu Ly một chút về kế hoạch buổi tối của bọn họ rồi mới vội vàng rời đi.
Đêm đến, kinh thành yên tĩnh không một tiếng động thường ngày hôm nay lại hoàn toàn khác biệt. Cả kinh thành đột nhiên trở nên ồn ào náo động. Bách tính đang trốn trong nhà bỗng nghe được tiếng người ầm ĩ ở bên ngoài và các loại âm thanh chém chém giết giết.
Lúc trước khi Nguyễn Tiểu Ly lấy cớ tìm Đại tướng quân luyện kiếm cũng đã âm thầm thu mua tướng lĩnh ở khắp nơi, vì thế có không ít Cấm vệ quân trong kinh thành đã lựa chọn đầu quân cho Nguyễn Tiểu Ly.
Do đó, trận chiến vừa khai hỏa thì nội bộ Cấm vệ quân của hoàng thành liền xảy ra nội chiến, quay sang chĩa mũi dùi vào nhau khiến một nhóm tử sĩ là quân tiên phong lập tức nhân cơ hội đánh thẳng vào hoàng cung.
Từ lúc Hoàng thượng lâm vào hôn mê, Nguyễn San đã suy xét đến kết quả này nên hắn đã sớm có đề phòng.
Một nhóm lớn tử sĩ mới vừa đi đến cửa cung đã bị thị vệ mà Nguyễn San bố trí trước ngăn lại. Nhân mã hai bên cứ thế lao vào nhau, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã có thương vong vô số, tiếng chém giết vang dội khắp đất trời.
Những tử sĩ này vốn đều là những người không muốn sống, cho dù bản thân có chết cũng nhất định phải kéo theo một cái đệm lưng. Cũng vì lẽ đó, trước một đám người bất chấp tất cả, thị vệ canh giữ cửa hoàng cung liên tiếp thất thủ. Rất nhanh, Nguyễn Tiểu Ly đã dẫn dắt một đội ngũ đi theo phía sau nhóm tử sĩ chậm rãi tới gần nội cung.
Nguyễn San nghe thị vệ bên người không ngừng báo cáo tình huống bên ngoài lại không khỏi nhíu mày, vẫy tay, “Được rồi, ta đã biết. Sắp xếp thêm một đội thị vệ ở bên ngoài tẩm cung của Hoàng thượng, bất luận thế nào cũng nhất định phải bảo vệ nơi này.”
Đợi thị vệ lĩnh mệnh rời đi, vẻ mặt Nguyễn San lại thay đổi lần nữa. Hắn quay đầu liếc mắt nhìn vị Hoàng đế đang nằm hôn mê trên giường kia, khẽ nhíu mày, trong ánh mắt là cảm xúc không thể giải thích.
“Tuy con và người không phải là phụ tử thân sinh, nhưng con sẽ không để người chết trên tay Ly Trúc. Con không muốn, cũng không thể để hắn mang trên lưng tội danh giết phụ thân.”
Sau khi nói xong lời này, Nguyễn San cúi đầu xuống, trong đầu hiện lên khuôn mặt Nguyễn Tiểu Ly và chuyện hắn đã nghe được từ chỗ Giai Hoàng quý phi trong lúc nàng uống say.
Nguyễn San không phát hiện ra rằng sau khi hắn nói lời này, Hoàng thượng vốn dĩ vẫn luôn hôn mê ở trên giường lại đột nhiên cử động ngón tay, nhưng chỉ được một chút rồi lại tiếp tục không có động tĩnh.
Trong đầu hắn hiện tại toàn là những lời lúc Giai Hoàng quý phi uống say đã nói ra. Từ trước đến nay, hắn luôn cho rằng mình là nhi tử thân sinh của Hoàng thượng, vì thế hắn cũng luôn yêu cầu bản thân trở thành một hoàng tử đúng chuẩn và phải nhận được những đãi ngộ mà hoàng tử nên có. Tuy nhiên, hắn không ngờ khi Giai Hoàng quý phi uống say lại để lộ ra một bí mật kinh thiên động địa như thế.
Nghĩ tới đây, trên mặt của Nguyễn San không khỏi lộ ra vài phần thất bại. Lúc ấy, chuyện hắn không phải nhi tử của Hoàng thượng đã cho hắn một đả kích rất lớn.
Dù thế nào đi nữa thì Giai Hoàng quý phi cũng là nữ nhân của Hoàng thượng, vậy mà bà lại đội cho ông ấy một cái “nón xanh” lớn đến như vậy. Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, hắn đoán rằng cả gia tộc sẽ bị tịch thu tài sản và diệt tộc, bởi vấy bẩn huyết mạch hoàng thất chính là tội lớn.
Nhưng chuyện làm Nguyễn San cảm thấy khó chấp nhận nhất là chính Giai Hoàng quý phi cũng không biết phụ thân của hắn rốt cuộc là ai. Nghĩ tới đây, vẻ mặt hắn càng thêm khó coi.
Không lâu sau khi Nguyễn San chìm vào suy nghĩ của bản thân, âm thanh chém chém giết giết ở bên ngoài đã kéo suy nghĩ của hắn trở lại.
Nguyễn San nghe âm thanh bên ngoài, lại nghĩ về địch ý của Nguyễn Tiểu Ly đối với mình, trong ánh mắt hắn hiện lên một chút xoắn xuýt và đau khổ.
Nếu có thể, hắn hoàn toàn không hy vọng Nguyễn Tiểu Ly có địch ý lớn như thế với mình, cũng không hy vọng mình và Nguyễn Tiểu Ly đối chọi thế này. Vả lại ngôi vị Hoàng đế này đáng ra phải thuộc về Nguyễn Ly Trúc và không có bất cứ quan hệ nào với hắn mới đúng.
Hắn quay đầu nhìn Hoàng thượng còn đang hôn mê bên kia, suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra giữa hắn và Nguyễn Ly Trúc trong ngần ấy năm qua, sau đó ánh mắt hắn lại lần nữa hiện lên vẻ kiên định. Nguyễn San bước lên hai bước và đứng trước cửa tẩm cung của Hoàng đế.
Thậm chí Nguyễn San còn bắt đầu nổi lên ý nghĩ nếu quan hệ giữa hắn và Nguyễn Ly Trúc không phải là mối quan hệ tranh đấu, nếu hắn không cướp đoạt mọi thứ của Nguyễn Ly Trúc thì có lẽ hai người bọn họ sẽ không phát triển đến tình trạng ngươi chết ta sống thế này.
Nguyễn San ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng tròn trên bầu trời, chóp mũi hít vào mùi máu tươi. Nghe âm thanh chém giết bên cạnh, Nguyễn San nheo mắt, trong lòng thầm hạ quyết tâm.
Đương nhiên Nguyễn Tiểu Ly sẽ không biết trong lòng Nguyễn San đang nghĩ gì. Từ khi bắt đầu bức vua thoái vị, “hắn” vẫn luôn dựa theo kế hoạch mà làm.
Đại tướng quân đang dẫn dắt đội quân ở ngoại thành chiến đấu với Cấm vệ quân thủ thành, còn Nguyễn Tiểu Ly thì đang dẫn theo một nhóm lớn tử sĩ bắt đầu bức vua thoái vị.
Vì để làm giảm lực lượng của thủ vệ hoàng cung ở cửa ải trước, binh sĩ của Nguyễn Tiểu Ly đã chịu thương vong vô số, thế nhưng ngay sau đó nhóm tử sĩ thứ hai đã tiếp tục xông lên.
Trong khi đội ngũ của Nguyễn Tiểu Ly bên này càng lúc càng khổng lồ thì những thủ vệ hoàng cung bên kia lại liên tiếp bại lui. Đọc Full Tại Đọc Truyện
Nguyễn Tiểu Ly mang theo đám người lần lượt phá tan trùng trùng điệp điệp cửa cung. Khi thấy khoảng cách đến tẩm cung Hoàng đế ngày càng gần, khóe miệng của “hắn” không nhịn được mà cong lên, trên mặt lộ ra nét tươi cười.
Nếu người ngoài nhìn thấy vẻ mặt này của “hắn” thì tất nhiên sẽ cho rằng hiện tại Nguyễn Tiểu Ly đã biết mình nắm chắc phần thắng, cảm thấy ngôi vị Hoàng đế đang vẫy tay với mình nên mới vui vẻ như thế. Nhưng trên thực tế, suy nghĩ trong lòng của Nguyễn Tiểu Ly lại hoàn toàn khác với suy đoán của bọn họ.
Nguyễn Tiểu Ly biết rõ cốt truyện, cũng biết sau khi “hắn” bức vua thoái vị sẽ xảy ra chuyện gì. Hơn nữa, nhìn bề ngoài thì giống như là “hắn” đang bức vua thoái vị, âm mưu cướp đoạt ngôi vị Hoàng đế, còn Nguyễn San thì bất đắc dĩ bị ép vào thế phải bảo vệ toàn Hoàng thành, bảo vệ Hoàng thượng còn đang hôn mê bất tỉnh trong tẩm cung kia.
Thế nhưng thật ra tất cả những chuyện này đều đã nằm trong kế hoạch của Nguyễn San. Hắn đã bày ra tầng tầng lớp lớp cạm bẫy trong hoàng cung từ sớm, xung quanh tẩm cung của Hoàng đế lại càng có vô số cao thủ đang ẩn nấp. Chẳng qua hắn chỉ đang chờ đợi đám người Nguyễn Tiểu Ly chui đầu vào lưới, chờ Nguyễn Tiểu Ly tự đi tìm chết mà thôi.
Tuy nhiên, Nguyễn Tiểu Ly vẫn luôn chờ đợi thời khắc này, thời khắc “hắn” tạo phản thất bại mà chết trên tay Nguyễn San như trong cốt truyện gốc miêu tả. Bởi vì khi đó, nhiệm vụ của “hắn” cũng sẽ được hoàn thành.
Trong lúc Nguyễn Tiểu Ly và Nguyễn San đang mang tâm tư riêng, rốt cuộc Nguyễn Tiểu Ly cũng đã thống lĩnh đội ngũ tiến quân thần tốc, một mạch đánh thẳng đến trước cửa nội điện.
Vừa đến trước cửa cung, Nguyễn Tiểu Ly đã nhìn thấy Nguyễn San đang khoác chiến giáp đứng trên thềm đá, thoạt nhìn đặc biệt bắt mắt, còn Nguyễn Tiểu Ly thì đang dẫn một đội quân đứng dưới thềm. “Hắn” ngước mắt nhìn thẳng vào Nguyễn San, trong ánh mắt tràn ngập địch ý, dường như còn có tia lửa b ắn ra. Trận chiến giữa hai người bọn họ chừng như chỉ cần một mồi lửa là sẽ nổ ra ngay tức khắc.
Dáng vẻ hiện tại của Nguyễn San hoàn toàn khác với bộ dáng Nguyễn Tiểu Ly nhìn thấy trước đây. Hai người cứ thế yên lặng nhìn nhau, không ai đánh vỡ sự trầm mặc này.
Dưới bầu không khí tĩnh lặng này, hai đội quân rất lớn phía sau hai người cũng không động thủ. Chiến trường ầm ĩ bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
Nguyễn San nhìn Nguyễn Tiểu Ly đang ở trước mặt mình mà trong lòng suy nghĩ vô vàn, lại không nhịn được mà đưa ánh mắt đánh giá “hắn” vài lần, dường như muốn xuyên thấu qua người trước mặt nhìn xem nơi sâu nhất trong lòng “hắn”.
Nguyễn San chưa từng nghĩ sẽ có một ngày hắn và Nguyễn Ly Trúc lại đối đầu với nhau như thế, hắn cũng chưa từng nghĩ tới sẽ đối nghịch với Nguyễn Ly Trúc. Thế nhưng nghĩ kĩ lại thì dường như từ nhỏ bọn họ đã ở hai phía đối lập, bất kể hắn làm gì cũng không thể cải thiện được mối quan hệ giữa hai người.
Nghĩ tới đây, trong lòng Nguyễn San không tránh khỏi vài phần khó chịu. Thậm chí hắn còn mơ hồ có xúc động muốn tiến lên mở lời.
Đương nhiên Nguyễn Tiểu Ly cũng nhận ra sự thay đổi trên nét mặt của Nguyễn San, nhưng “hắn” cũng không nghĩ nhiều. Nguyễn Tiểu Ly tự cho rằng Nguyễn San chỉ xem “hắn” như một đối thủ bình thường mà thôi, hoặc có lẽ trong khoảng thời gian ngắn hắn vẫn chưa tiếp nhận được việc mình và đệ đệ đối đầu nhau, dù sao thì thiết lập của nam chính chính là như vậy.
Do đó, Nguyễn Tiểu Ly đã nhanh chóng gạt bỏ cảm giác kỳ lạ vừa mới xẹt qua đầu. “Hắn” câu lên nụ cười tà tứ, nhìn qua những tướng sĩ đang ngăn trước mặt mình rồi lại nhìn về Nguyễn San đang đứng trên bậc thềm và mở miệng: “Hoàng huynh, hiện tại người của ta đã đánh tới đây, bên ngoài còn có rất nhiều binh đội đang chờ. Huynh vẫn nên nhường ngôi vị Hoàng đế lại cho ta đi, để tối nay đỡ phải thương vong vô số, cũng có thể để đám đại thần đứng về phía huynh khỏi bị liên lụy. Ngoại tổ mẫu và cữu cữu của huynh bây giờ đều nằm trong tay ta…”
Nói đến đây, Nguyễn Tiểu Ly lại lần nữa đắc ý ngẩng đầu nhìn Nguyễn San, muốn nhìn thấy trên mặt Nguyễn San xuất hiện một ít cảm xúc khác thường. Tuy nhiên, sau khi Nguyễn Tiểu Ly nói xong câu đó, giọng nói của Nguyễn San lại đồng thời vang lên: “Được.”
Được?
Được cái gì?
Trong đầu Nguyễn Tiểu Ly bất giác hiện lên đoạn đối thoại vừa rồi của bọn họ.
Nhường ngôi vị Hoàng đế lại cho ta đi – được. Đọc Full Tại Đọc Truyện
Nguyễn Tiểu Ly nghĩ đến đây liền lập tức có vài phần hoảng loạn, không kiềm được mà hít vào một hơi, trong đầu bắt đầu hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra trước đây.
“Tiểu Ác, đây là tình huống gì? Từ khi nào mà nam chính trở nên dễ dãi như vậy?”
“Cô hỏi ta, ta biết hỏi ai. Nhìn tình hình hiện tại giống như nam chính hoàn toàn không muốn tranh đoạt ngai vàng với cô. Nếu thế thì chỉ có một nguyên nhân duy nhất, đó chính là…”
Nguyễn Tiểu Ly: “Là cái gì?”
Tiểu Ác: “Đó là cô chẳng những bẻ cong nữ chính mà còn hấp dẫn luôn cả nam chính! Chúc mừng cô lại thành công làm cốt truyện đi lệch. Bây giờ nam chính coi trọng cô rồi.”
Trong lúc nói chuyện, trong lòng Nguyễn Tiểu Ly đã có mấy phần suy đoán, bây giờ nghe được lời này lại càng thêm rối loạn.
Nguyễn Tiểu Ly bỗng có xúc động muốn chửi tục.
Từ nhỏ “hắn” đã lựa chọn đối nghịch với Nguyễn San, còn thường xuyên bắt nạt hắn. Sở dĩ mọi thứ Nguyễn Tiểu Ly đều thò vào một chân là vì muốn chứng minh bản thân thật sự là một nhân vật phản diện, muốn Nguyễn San hận “hắn” đến nghiến răng nghiến lợi, tránh lại xuất hiện tình huống như lúc trước.
Tại sao bây giờ cốt truyện cũng bị thay đổi chứ? Chẳng lẽ Nguyễn San là một tên cuồng bị ngược đãi nên mới thích kiểu này.
Quan trọng nhất là bây giờ “hắn” đang mặc nam trang, không lẽ Nguyễn San thích khẩu vị như thế? Nhưng trong cốt truyện gốc người nam chính thích là nữ chính cơ mà. Hắn rõ ràng là thích nữ nhân, từ lúc nào cốt truyện đã lệch thành như vậy?
Trong thời gian Nguyễn Tiểu Ly và Tiểu Ác thảo luận, bên này Nguyễn San lại thở phào một hơi. Lúc trước hắn vẫn luôn rối rắm về vấn đề này, hắn không biết mình nên làm gì, không biết phải đối mặt với Nguyễn Ly Trúc như thế nào. Thế nhưng sau khi nói ra, hắn lại cảm thấy thật ra chuyện này cũng không khó đến vậy.
Hắn vốn không phải hoàng tử chân chính, ngôi vị Hoàng đế này vốn nên là của Nguyễn Ly Trúc. Chỉ là hắn không muốn Nguyễn Ly Trúc mang trên lưng tội danh giết phụ thân nên mới giữ lại tính mạng của Hoàng thượng.
“Nếu hoàng đệ đã muốn vị trí này vậy thì như đệ mong muốn đi, không cần vì chuyện này mà làm thương tổn đến tình cảm huynh đệ của chúng ta. Yêu cầu duy nhất của ta đó là đệ không được động thủ với phụ hoàng. Đợi phụ hoàng tỉnh lại thì ta sẽ thỉnh cầu người lập đệ làm Thái tử.”
“…”
“…”
Trái tim của người nào đó và hệ thống nào đó đang tan vỡ…