Tiểu Ác: “Đúng rồi, ta quên nói cho cô biết, tên Thẩm Đại Thành bắt cóc cô đã bị xét xử theo tội cố ý giết người, cuối cùng bị kết án tử hình. Thẩm Tinh Tuyết cũng mang tội đồng loã vì đã xúi giục người khác làm chuyện phạm pháp, phải ngồi tù ba năm, nhưng được hoãn thi hành án một năm.”
Rất rõ ràng, Thẩm Đại Thành không hề cố ý giết người, ông ta chỉ muốn bắt cóc tống tiền. Nhưng nếu lỡ đánh trúng điểm yếu trên ót của Nguyễn Tiểu Ly hoặc cú đánh nhích lên phía trên một chút thì thật sự có khả năng sẽ xảy ra án mạng.
Trong thời gian Thẩm Tinh Tuyết hoãn thi hành hình án một năm, một năm này cô có thể ở bên cạnh mẹ của mình khi bà ấy làm phẫu thuật, sau đó chăm sóc bà ấy cho đến khi xuất viện, cũng coi như là trả hiếu.
Nguyễn Tiểu Ly nghe thấy những phán quyết này cũng không có phản ứng gì. Đối với cách xử lý trên cô không có chỗ nào là không hài lòng, những người đó đều đã nhận được báo ứng.
Mỗi ngày, Hoắc Tịch đều cố gắng đánh dấu cảm giác tồn tại của mình ở Nguyễn gia, nhưng thái độ của Nguyễn Tiểu Ly vẫn như lúc đầu: là bạn bè và sẽ từ hôn.
Cho đến ngày cuối cùng, thái độ của Nguyễn Tiểu Ly vẫn không thay đổi.
Hôm đó, Hoắc Tịch không mang theo máy tính để làm việc.
Người giúp việc: “Hoắc thiếu.”
Hoắc Tịch: “Ly Kiều ở trong phòng à?”
“Tiểu thư đang ở bể bơi sân sau.” Người giúp việc trả lời.
Hoắc Tịch gật đầu, cất bước đi về hướng sân sau. Đọc Full Tại Đọc Truyện
Căn biệt thự cao cấp của nhà họ Nguyễn chiếm diện tích rất lớn, trong biệt thự có đầy đủ các tiện nghi, ở sân sau còn có một cái bể bơi thật to, không những vậy mà còn có cả suối nước nóng.
Đầu của Nguyễn Tiểu Ly gần như đã bình phục hoàn toàn. Cô mang một món đồ chuyên dụng không thấm nước để bảo vệ cái ót, do đó việc bơi lội là không thành vấn đề.
Hoắc Tịch đi tới, lập tức nhìn thấy một thân ảnh trắng nõn đang bơi trong nước giống như mỹ nhân ngư. Lát sau, có vẻ như đã thấm mệt, người đó rẽ nước bước lên bờ.
Cơ thể của người phụ nữ vô cùng hoàn mỹ, dưới sự tô điểm của bộ bikini quả thật muốn khiến người ta phun máu mũi.
Đúng là ở trước mặt vẻ gợi cảm, những thứ khác đều trở nên lu mờ.
Nguyễn Tiểu Ly quay đầu lại thì thấy nhìn Hoắc Tịch đang ở đây. Cô sửng sốt một chút rồi chậm rãi lên bờ, cầm lấy một chiếc khăn tắm to lau nước và tùy tiện bọc thân mình lại.
Hoắc Tịch nhìn động tác của cô, bất giác nở nụ cười. Đúng là một cô gái không muốn chịu thiệt mà.
“Còn sớm như vậy mà đã tới đây rồi à.”
“Còn một ngày cuối cùng, đương nhiên anh phải nắm bắt thời gian tới đây sớm hơn một chút, nhỡ đâu hôm nay anh làm em hồi tâm chuyển ý không từ hôn nữa thì sao?” Hoắc Tịch nghiêm túc nói.
Nguyễn Tiểu Ly lau lau tóc, sau đó nhẹ nhàng nói: “Anh yên tâm, dù còn một giây cuối cùng thì trong đầu tôi vẫn có ý định từ hôn.”
“Không có một giây cuối cùng gì hết, em không thể nói chắc chắn như vậy được.”
Ánh mắt cố chấp của người đàn ông làm cho Nguyễn Tiểu Ly không thoải mái. Cô nhìn hắn một cái thật sâu, tiếp đó xoay người bỏ đi.
Trong nháy mắt khi cô xoay người, Hoắc Tịch không nén được nụ cười trên mặt, nhưng trong ánh mắt lại chất chứa một tia bất an.
Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện Hoắc Tịch đang run rẩy. Thật ra hắn chẳng hề tự tin và bình tĩnh như hắn mới vừa thể hiện trước mặt cô.
Khi đi ngang qua phòng khách, Nguyễn Tiểu Ly khá bất ngờ khi thấy hôm nay cha mẹ Nguyễn không ra khỏi nhà.
Cha Nguyễn đang ngồi trên sofa đọc báo kinh tế tài chính, còn mẹ Nguyễn thì đang gọi điện thoại nói chuyện với bạn thân. Thấy Nguyễn Tiểu Ly đi vào, cả hai người đều cẩn thận quan sát vẻ mặt của cô.
Với ánh mắt nóng rực như vậy, Nguyễn Tiểu Ly cũng không phải kẻ ngốc. Cô rất nhanh đã biết lý do tại sao hôm nay hai người này cố ý không đi ra ngoài, rõ ràng là vì muốn quan sát và khuyên giải cô.
Ba. Hai…
“Kiều Kiều.”
Quả nhiên, cha Nguyễn giả vờ như vừa mới thấy Nguyễn Tiểu Ly, ông buông tờ báo xuống, gọi: “Kiều Kiều à, còn sớm như vậy mà con đã bơi lội rèn luyện thân thể rồi. Đây là một thói quen tốt, rất tốt.”
Nguyễn Tiểu Ly: “…”
Hiển nhiên cha Nguyễn không phải là một người hay nói chuyện phiếm, sau khi câu này được nói ra thì bầu không khí cũng trở nên thật xấu hổ.
Cha Nguyễn thấy con gái không để ý tới mình, ngại ngùng nói tiếp: “7 giờ rồi, Hoắc Tịch đã tới chưa?”
Nguyễn Tiểu Ly quay đầu lại nhìn, nhận ra Hoắc Tịch vẫn chưa đi vào, cô đáp: “Đã tới rồi.”
Cha Nguyễn: “Tên nhóc Hoắc Tịch đã ăn sáng chưa? Nếu chưa ăn thì bảo nó ăn chung với con đi, cha và mẹ đều đã ăn rồi.”
Ông nháy mắt với vợ mình một cái, mẹ Nguyễn lập tức gật đầu: “Ừ, hai chúng ta ăn xong rồi. Con và Hoắc Tịch cùng nhau ăn sáng đi.”
“Đúng đúng đúng, với cả giữa trưa cha và mẹ con muốn ra ngoài. Cha cũng đã kêu dì giúp việc chuẩn bị cơm trưa luôn rồi, Hoắc Tịch sẽ ăn trưa với con. Buổi tối…”
Nguyễn Tiểu Ly lập tức cắt ngang lời ông: “Cha, dì giúp việc vừa mới làm xong bữa sáng mà hai người đã ăn xong rồi sao?”
Đúng lúc này, dì giúp việc bưng thức ăn đi tới và bày biện ra từng món một. Thấy mọi người đều nhìn mình, bà cười nói: “Bữa sáng hôm nay không muộn chứ? Đây là cháo bo bo phu nhân thích, phu nhân hãy ăn nhiều một chút nhé.”
Mẹ Nguyễn xấu hổ. Cha Nguyễn sờ sờ cái mũi, ông nhìn ra bên ngoài, hỏi thẳng: “Kiều Kiều, Hoắc Tịch ở bên ngoài hả?”
“Dạ.”
“Thằng bé này tại sao lại không đi vào nhỉ? Kiều Kiều, mau đi kêu nó vào ăn cơm đi.”
Nguyễn Tiểu Ly: “Anh ta muốn vào thì sẽ tự vào, không cần kêu.” Đọc Full Tại Đọc Truyện
Cô trực tiếp kéo ghế ra ngồi xuống rồi bắt đầu ăn sáng, không quan tâm đ ến Hoắc Tịch một chút nào.
Thái độ này của cô làm cha Nguyễn nôn nóng, ông ngồi xuống đối diện với con gái: “Kiều Kiều, hiện tại con thật sự không có một chút cảm tình nào với Hoắc Tịch sao? Lần trước Hoắc Tịch đã cứu con, rồi nửa tháng này nó đều đến chăm sóc và bầu bạn với con, dù là một chút động lòng hay hảo cảm gì con cũng không có à?”
Nguyễn Tiểu Ly ăn một thìa cháo: “Không có.”
Cha Nguyễn: “…Thật sự một chút cũng không có?”
“…Không có.”
Mẹ Nguyễn không nói chuyện, nhưng nghe cô nói vậy cũng cảm thấy có hơi tiếc nuối. Hoắc Tịch là một đứa trẻ ngoan, ai, thật đáng tiếc.
Cha Nguyễn vẫn cố chấp: “Kiều Kiều, con xem hôm nay có thể không từ hôn được hay không. Cha cảm thấy Hoắc Tịch đối xử với con rất tốt, con cẩn thận suy nghĩ kỹ lại được không?”
“Cha, trước kia không phải cha rất không thích Hoắc Tịch sao? Còn ước gì con không thích hắn nữa kia mà?”
“Này, này là do mắt cha vụng về mà. Trước kia cha chưa nhìn rõ con người của Hoắc Tịch, nhưng hiện tại cha cảm thấy nó đối xử với con thật sự rất tốt, lại còn thích con nữa. Con có muốn suy xét đến việc không từ hôn một chút hay không?”
“Không suy xét, không thương lượng.”
Để không bị cha Nguyễn lằng nhằng nữa, Nguyễn Tiểu Ly nhanh chóng ăn xong bữa sáng rồi lập tức lên lầu.
Nguyễn Tiểu Ly vừa mới đi lên thì Hoắc Tịch vào nhà.
Vừa nãy hắn đứng ở bên ngoài, cái gì cũng đều nghe được. Ngón tay của Hoắc Tịch đang run rẩy, hắn thật sự… không còn cơ hội nào sao?
Thấy Hoắc Tịch bước vào, cha Nguyễn đang suy sụp lập tức nở nụ cười, dùng ánh mắt cha vợ nhìn con rể: “Hoắc Tịch, hôm nay mới sáng sớm đã tới đây, con đã ăn sáng chưa, muốn ăn một chút hay không? Cái này là cháo bí đỏ, là món Kiều Kiều thích ăn nhất, con có muốn ăn một chén không?”
Trước khi đến đây Hoắc Tịch đã ăn sáng, hiện tại hắn còn chưa đói bụng. Nhưng khi nghe cha Nguyễn nói đây là món cô thích ăn, Hoắc Tịch lập tức ngồi xuống ăn một chén cháo bí đỏ.
Cháo mềm mịn, hơi ngọt nhưng không ngấy, hắn cũng thích hương vị này.
…
“Cốc cốc.”
Nghe tiếng gõ cửa này, cô không cần nghĩ cũng biết là ai đến.
“Vào đi.”
Nguyễn Tiểu Ly đang ghé vào mép giường chơi điện thoại, Hoắc Tịch mở cửa đi vào: “Ly Kiều, ở thủ đô có một quán ăn Nhật mới mở, giữa trưa anh dẫn em đi ra ngoài ăn.”
Đúng là một người đàn ông cường thế, hoàn toàn không đợi cô đồng ý đã trực tiếp quyết định.
“À.”
Ăn món Nhật cũng được, cô cũng khá thích.
Hoắc Tịch mở tủ quần áo của Nguyễn Tiểu Ly ra: “Chọn một bộ đi, chúng ta sẽ ra khỏi nhà sớm một chút, anh đi dạo phố với em.”
Chương 118. Thế giới 2: Hoắc tổng… anh kết hôn rồi sao?
Hoắc Tịch tới gần: “Nguyễn Ly Kiều, em thật sự không thích anh sao? Cho dù là một chút hảo cảm cũng không có?”
Tổng giám đốc của Hoắc thị có khi nào phải hèn mọn như vậy. Hiện tại, hắn phải bỏ xuống tất cả sĩ diện của mình.
Hôm nay là cơ hội cuối cùng, nếu qua hôm nay sẽ phải hủy hôn.
Hoắc Tịch cảm thấy khá buồn cười, e rằng trước đây hắn mãi mãi cũng không bao giờ tưởng tượng được bản thân mình sẽ có một ngày như vậy.
Nguyễn Tiểu Ly ngồi ở trên giường, trên đầu cô chính là cằm của Hoắc Tịch. Hắn đứng rất gần, xung quanh đều là hương vị hormone của đàn ông. Nguyễn Tiểu Ly không quen với hành động thân mật này. Cô muốn lui ra sau, vì vậy dứt khoát đá rơi giày xuống rồi bò lên trên giường.
Trong lúc Nguyễn Tiểu Ly vừa mới bò lên giường, đang định tiếp tục lui về phía sau thì đột nhiên Hoắc Tịch đưa tay giữ cổ chân cô lại, sau đó kéo chân cô về phía hắn.
Nguyễn Tiểu Ly lập tức lảo đảo ngã phịch xuống giường. Không chờ cô phản ứng lại, Hoắc Tịch đã thuận thế đè lên người cô!
“Anh muốn làm gì!?” Nguyễn Tiểu Ly giãy giụa, sắc mặt cực kỳ lạnh lùng, trong đó còn lộ ra một tia hung ác.
Hoắc Tịch chưa từng thấy qua vẻ mặt này của cô bao giờ, cả người hắn tức khắc ngây ngẩn. Nguyễn Tiểu Ly ngay lúc này càng thêm xa lạ…
“Em ghét anh đến vậy sao?”
Hoắc Tịch hoàn toàn không có ý định rời đi, hắn đè ép Nguyễn Tiểu Ly đến gắt gao. Đọc Full Tại Đọc Truyện
Sức lực của người đàn ông quá lớn, Nguyễn Tiểu Ly không thể thoát khỏi, cô lên tiếng: “Vốn dĩ tôi không ghét, nhưng hiện tại lại rất ghét.”
Cơ thể của người đàn ông trên người cô rõ ràng cứng lại, sau đó hắn dần dần thu hồi lực đè lên cô.
Nguyễn Tiểu Ly thấy có cơ hội, nhanh chóng lăn ra từ dưới thân Hoắc Tịch. Hoắc Tịch cũng không ngăn cản cô nữa.
Nguyễn Tiểu Ly đứng trên thảm với đôi chân trần. Sau khi sửa sang lại quần áo, cô nhíu mày nhìn hắn. Hoắc Tịch cũng chậm rãi đứng dậy, chỉnh lại quần áo rồi đi ra ngoài.
Thấy hắn đi rồi, Nguyễn Tiểu Ly thở phào nhẹ nhõm. Xem ra Hoắc Tịch đã hết hy vọng.
Hết hy vọng là điều không thể. Hoắc Tịch đi chỉ vì không muốn cô càng thêm chán ghét hắn, do đó mới lựa chọn đi ra ngoài trước.
Hoắc Tịch vừa xuống lầu đã thấy cha mẹ của Nguyễn Tiểu Ly đang ngồi trên sofa nhìn hắn chằm chằm.
Hắn cúi đầu, đi tới trước mặt cha Nguyễn: “Bác trai, trước mắt có thể không từ hôn được không? Con sẽ có cách làm Ly Kiều thích con. Một khi cô ấy thích con rồi thì chúng con sẽ lập tức kết hôn.”
Cha Nguyễn cảm thấy hơi mất mát, Hoắc Tịch nói thế này thì chứng tỏ Kiều Kiều vẫn muốn từ hôn.
Cha Nguyễn do dự. Ông rất hài lòng với chàng rể Hoắc Tịch này, nhưng mà con gái ông lại không thích…
Mẹ Nguyễn muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ biết thở dài.
Ai, đây là chuyện riêng của bọn trẻ.
Cuối cùng ba người họ ở dưới lầu nói cái gì thì chỉ có một mình bọn họ biết.
Sau khi ngày hôm nay qua đi, Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy cả người nhẹ hẳn.
Sẽ từ hôn.
Từ hôn…
Không biết có phải cảm xúc của nguyên chủ vẫn còn lưu lại hay không, khi nghĩ đến chuyện từ hôn thì trong lòng cô lại hơi không thoải mái, nhưng cũng chỉ là một chút, trên cơ bản có thể bỏ qua.
Tiểu Ác không nói lời nào. Nó rất rõ ràng đã lâu như vậy rồi cảm xúc của nguyên chủ không thể nào còn tồn tại được, đây là cảm xúc của ký chủ nhà nó. Nhưng mà EQ của ký chủ quá thấp, có vẻ chính bản thân cô cũng không biết.
Nó có cảm giác, một khi ký chủ yêu ai rồi thì sẽ yêu đến chết đi sống lại, nhưng đến lúc rời đi thì vẫn có thể không mang theo chút cảm xúc nào.
Cô chắc chắn là kiểu ký chủ mà tất cả hệ thống đều yêu thích, một ký chủ tuyệt vời.
Nửa năm kế tiếp, Nguyễn Tiểu Ly đều không gặp Hoắc Tịch bởi cô đã xuất ngoại để học lên cao hơn. Trong thời gian nửa năm này, Nguyễn Tiểu Ly vừa cải thiện bản thân, đồng thời cũng vui chơi thỏa thích. Hiện tại cô đang chuẩn bị trở về tiếp nhận công ty.
Cha Nguyễn và mẹ Nguyễn đã vất vả hơn nửa đời người, đây là lúc họ nên an hưởng tuổi già.
Thời điểm Nguyễn Tiểu Ly tiếp nhận công ty, tin tức về nhà họ Nguyễn trải dài trên khắp các mặt báo ở thủ đô.
Có tin nói rằng người đứng đầu của nhà họ Nguyễn đột ngột phát bệnh nặng, cô con gái duy nhất đành phải về nước để chủ trì đại cục. Có tin lại nói cha Nguyễn muốn nghỉ hưu sớm nên nhượng lại toàn bộ cổ phần của mình cho con gái.
Tất cả các trang báo đều tiết lộ một thông tin, tổng giám đốc hiện tại của công ty Nguyễn thị chính là đại tiểu thư của Nguyễn gia.
Đệ nhất thiên kim, tổng giám đốc của Nguyễn thị, người phụ nữ như vậy quá trâu bò.
Rất nhiều người đều nói, nếu ai cưới được Nguyễn Ly Kiều thì chẳng khác nào có được cả công ty Nguyễn thị trong tay.
“Còn ai sẽ cưới Nguyễn tiểu thư ngoài Hoắc thiếu chứ. Hoắc thiếu là tổng giám đốc của Hoắc thị, hai người đó quả thật rất môn đăng hộ đối.”
“Nhưng sao tôi lại nghe đồn nửa năm trước nhà họ Hoắc và nhà họ Nguyễn đã hủy hôn nhỉ? Nếu hủy hôn thì nhà họ Hoắc chắc đang hối hận lắm.”
“Nghe đồn hủy hôn? Chỉ là lời đồn mà thôi, nếu thật sự hủy hôn rồi thì đó chắc chắn là một tin tức trọng đại mới đúng.”
“Tôi không nghe nói về chuyện hủy hôn mà.”
Chỉ trong vòng một tháng, Nguyễn Tiểu Ly đã ép xuống tất cả những người có dị tâm ở Nguyễn thị, đồng thời ổn định vị trí tổng giám đốc của mình, hơn nữa còn tạo dựng được sự uy nghiêm.
Sau đó, lần lượt các cuộc phỏng vấn về kinh tế tài chính cũng thi nhau kéo tới. Mỗi lần đến câu cuối cùng, những phóng viên này đều hỏi cô khi nào thì kết hôn với Hoắc tổng.
Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy buồn bực. Chẳng lẽ nửa năm trước không hủy hôn hay sao?
Lúc trước, sang ngày hôm sau cô đã lập tức xuất ngoại, căn bản không hề biết chuyện hủy hôn của nhà họ Hoắc và nhà họ Nguyễn có được công khai ra ngoài hay không, hiện tại xem ra là không công khai rồi.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn thẳng vào phóng viên và máy quay, nói một cách rất nghiêm túc: “Nửa năm trước, tôi và Hoắc tổng đã hủy hôn rồi.”
Tin tức này tức khắc bùng nổ, còn nhảy lên cả hot search. Đọc Full Tại Đọc Truyện
Ở thủ đô nước Z, ai ai cũng biết nhà họ Hoắc và nhà họ Nguyễn là hai nhà hào môn. Sau khi chuyện hủy hôn của hai nhà hào môn này nhảy lên hot search, rất nhiều quần chúng ùa vào ăn dưa.
Lúc nhìn thấy ảnh chụp của Hoắc Tịch và Nguyễn Ly Kiều, mọi người lập tức mê đắm, tiếp đó là hàng loạt bình luận tỏ ra tiếc nuối.
“Hai người này quá xứng đôi, đúng là đỉnh cao của nhân sinh mà. Nhà không chỉ giàu mà ngoại hình còn đẹp như vậy, đột nhiên phát hiện idol tôi đang đu dường như còn không đẹp bằng người ta.”
“Hai người đó đứng bên nhau trông đẹp quá. Đã đính hôn nhiều năm như vậy sao đột nhiên lại hủy hôn? Thật đáng tiếc!”
“Nghe nói hai người họ là thanh mai trúc mã. Là thanh mai trúc mã nhà giàu thì đã đành, cuối cùng cả hai còn trở thành tổng giám đốc. Trời ạ, trong đầu tôi đã soạn ra được một kịch bản, quá ngon nghẻ.”
Trợ lý Lạc nhìn tiêu đề báo kinh tế tài chính hôm nay và cả hot search trên Weibo mà nhăn mặt. Làm sao bây giờ, hắn nên nói chuyện này với Hoắc tổng thế nào đây.
“Hoắc tổng.”
Trợ lý Lạc căng da đầu, rốt cuộc vẫn đi qua nói với Hoắc Tịch.
“Hoắc tổng, hôm nay anh lên hot search.”
Hoắc Tịch ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú đang đeo mắt kính tràn ngập vẻ nghi hoặc.
Trợ lý Lạc: “Lúc phỏng vấn Nguyễn tiểu thư có đề cập đến anh, sau đó… Hiện tại hai người đã lên hot search.”
Từ trong miệng người khác nghe thấy tên cô, gương mặt Hoắc Tịch khẽ động. Hắn lấy điện thoại của mình ra nhìn thoáng qua, cả khuôn mặt chuyển từ âm trầm sang cười nhẹ.
Trợ lý Lạc quan sát nửa ngày cũng không rõ biểu cảm này của tổng giám đốc nhà mình là có ý gì.
Nhưng kế tiếp, Hoắc Tịch liền đăng hai tấm ảnh lên tài khoản Weibo chính thức của công ty Hoắc thị.
Trợ lý Lạc tò mò ghé đầu lại nhìn, kết quả bị dọa đến trợn mắt há hốc mồm!
“Hoắc… tổng, Hoắc tổng, anh kết hôn rồi sao?”
Đúng vậy, thứ được đăng lên tài khoản Weibo chính là giấy chứng nhận kết hôn! Là giấy chứng nhận kết hôn của tổng giám đốc và Nguyễn tiểu thư!
Kết hôn khi nào?
Chương 119. Thế giới 2: Lợi ích của việc giàu có và quyền lực (hết)
Rốt cuộc bọn họ đã kết hôn khi nào?
Với tư cách là một trợ lý mỗi ngày luôn đi theo bên cạnh Hoắc Tịch, hắn không thể nào không biết được chuyện đại sự đăng ký kết hôn của sếp mình mới đúng.
Nguyễn tiểu thư và tổng giám đốc đi đăng ký lúc nào?
Vẻ mặt Lạc Sâm mê mang.
Hoắc Tịch quay đầu lại, cười cười với trợ lý Lạc: “Cậu có biết lợi ích của quyền thế là gì không? Chính là không cần nhà gái có mặt cũng có thể kết hôn.”
Trợ lý Lạc: “…”
Cảm giác được sự khoe khoang đến từ vị trí của tổng giám đốc. Đọc Full Tại Đọc Truyện
Hoắc Tịch tươi cười thỏa mãn. Nửa năm trước, cũng vào ngày hôm đó, cha Nguyễn đã đưa cho hắn sổ hộ khẩu của nhà họ Nguyễn và bản sao giấy tờ tùy thân của Nguyễn Ly Kiều.
Ý tứ này đã quá rõ ràng.
Lợi ích của việc có quyền thế chính là không cần nhà gái ra mặt hắn cũng có thể làm giấy đăng ký kết hôn như thường.
Lúc cha mẹ Nguyễn đưa sổ hộ khẩu cho hắn thì ý đồ đã quá rõ rồi. Họ đã đồng ý gả con gái cho hắn, hơn thế còn chúc phúc nữa.
Nhưng đáng tiếc thay khi đăng ký kết hôn xong thì cũng là lúc Nguyễn Ly Kiều xuất ngoại. Hắn cũng không tới mức bức bách phải đi tìm cô trở về ngay, chỉ lẳng lặng đợi cô về nước mà thôi.
Thỉnh thoảng Hoắc Tịch không có công việc nhiều thì sẽ bay ra nước ngoài, rồi đứng từ xa ngắm nhìn cô.
Cuối cùng hắn cũng chờ được đến ngày cô về. Tháng thứ nhất về nước, cô đã phải vội vã chấn chỉnh lại Nguyễn thị, hắn cũng đã âm thầm giúp đỡ một vài chuyện nhỏ. Đợi đến khi cô rảnh hơn thì hắn sẽ đem giấy đăng ký kết hôn qua cho cô xem.
Nhưng không ngờ hắn còn chưa đem giấy đăng ký kết hôn qua thì cô đã nói với truyền thông chuyện bọn họ hủy hôn.
Hủy hôn thì đương nhiên là hủy hôn rồi, bởi vì hiện tại bọn họ đã kết hôn!
Vốn dĩ cơn bão hào môn hủy hôn đã càn quét hot search, cộng thêm việc Weibo chính thức của Hoắc thị đăng tải ảnh giấy chứng nhận kết hôn, đây quả thật là đẩy câu chuyện lên cao trào!
Khu bình luận toàn là những lời ghen tị!
“Đệt mợ, nhà giàu rải cẩu lương!”
“Giấy chứng nhận kết hôn? Không phải một giây trước vị tổng giám đốc thiên kim gì đó đã nói hủy hôn rồi sao? Hiện tại sao lại kết hôn?”
“Dường như tôi đã hiểu ra điều gì đó. Hủy hôn ở đây có nghĩa là bỏ đi mối quan hệ vợ chồng chưa cưới, hiện tại bọn họ chính là vợ chồng! Cẩu lương này cũng quá to rồi!”
“Kết hôn thì tốt, vẻ ngoài của hai người kia quá xứng đôi, gia đình hai bên cũng môn đăng hộ đối. Tôi đã được chứng kiến tình yêu trong giới hào môn, quá tuyệt.”
“Tình yêu? Tôi chỉ thấy một mối liên hôn của hai nhà môn đăng hộ đối mà thôi, ha ha.”
“…”
Nguyễn Tiểu Ly đang ở trong phòng lướt điện thoại, lúc nhìn thấy tờ giấy chứng nhận kết hôn, vẻ mặt cô lập tức ngây ngốc.
Tiểu Ác cũng ngốc theo: “Tình huống này là thế nào? Ký chủ cô kết hôn hả? Cô kết hôn với người ta khi nào?”
“Không biết.” Nguyễn Tiểu Ly nhìn chằm chằm bức ảnh, nói: “Đây chắc là giả nhỉ?”
“Cô nhìn con dấu này cũng biết không phải là giả rồi.”
Khó hiểu thật. Không phải là giả vậy thì thế giới này thật sự quá ảo diệu rồi.
Nguyễn Tiểu Ly nghĩ tới nghĩ lui chỉ nghĩ ra một khả năng. Cô gọi điện thoại cho cha mẹ Nguyễn, thế nhưng kết quả lại bị tắt máy.
Sáng hôm sau, trong hộp thư có một bưu kiện được gửi từ cha Nguyễn: Hiện tại bọn họ đang nghỉ phép ở nước ngoài, chớ quấy rầy.
Được lắm, nếu bây giờ Nguyễn Tiểu Ly vẫn còn chưa rõ mọi chuyện thì cô chính là đứa ngốc.
Cô đã bị chính cha mẹ mình bán đi!
Muốn kết hôn thì cần phải có sự góp mặt của hai bên, nhưng đó là đối với người thường! Còn nhà họ Hoắc thì hoàn toàn có thể làm được mà không cần cô có mặt. Tuy nhiên, điều này cũng cần phải có sự chấp thuận của nhà họ Nguyễn, ví dụ như nhà họ Nguyễn giao cho Hoắc Tịch sổ hộ khẩu.
Nguyễn Tiểu Ly không cảm thấy tức giận nhiều, chỉ cảm thấy buồn cười, những người này quá biết chơi.
Tiểu Ác cũng bị loạt thao tác này làm cho sợ ngây người: “Ký chủ, ly hôn không?”
“Không ly hôn!”
Nguyễn Tiểu Ly cắn răng, sau đó cười nói: “Ta không ly hôn, ta sẽ chiếm giữ vị trí Hoắc phu nhân. Sau này, nếu hắn gặp được một nửa kia của đời mình, gặp được cô gái hắn thích thì ta cũng sẽ không ly hôn, hắn cũng không thể trùng hôn được. Nếu hắn ngoại tình thì ta sẽ bắt lấy chứng cứ và làm hắn táng gia bại sản, trắng tay ra đi!”
Dám chọc cô hả, chọc xong thì đừng hòng vứt bỏ.
Là do Hoắc Tịch hắn một hai phải kết hôn. Đã thế về sau nếu hắn gặp được cô gái hắn thích thì đừng hối hận!
Tiểu Ác ớn lạnh, quả nhiên không nên chọc giận phụ nữ. Nhưng nó lại nghĩ: Ký chủ, cô thật sự không cảm thấy làm vậy là đang tiện nghi cho Hoắc Tịch sao?
Ngày hôm sau, bên ngoài biệt thự của nhà họ Hoắc xuất hiện một chiếc siêu xe. Nguyễn Tiểu Ly mặc một bộ váy gợi cảm được đặt may riêng từ trên xe bước xuống.
Quản gia của nhà họ Hoắc, bác Triệu vừa thấy Nguyễn Tiểu Ly liền nhanh chóng chạy đến: “Phu nhân, cô đã tới.”
Phu nhân, gọi cũng thật thuận miệng. Xem ra mọi người đều biết cô gả cho Hoắc Tịch.
Bác Triệu: “Hoắc tổng đang ở phòng sách, phu nhân muốn đi lên tìm ngài ấy sao?”
“Ừ.”
Dường như Hoắc Tịch đã sớm đoán được Nguyễn Tiểu Ly sẽ đến, hắn đã pha sẵn loại trà hoa lài mà Nguyễn Tiểu Ly thích nhất trong phòng sách.
Nguyễn Tiểu Ly giẫm giày cao gót bước vào, ngồi phịch xuống sofa: “Hoắc Tịch, anh có năng lực quá nhỉ.” Giọng nói của người phụ nữ rất trong trẻo lạnh lùng, đồng thời cũng có chút quyến rũ.
Hoắc Tịch bưng cốc trà lài đặt trước mặt Nguyễn Tiểu Ly, sau đó rất tự nhiên ngồi xổm xuống cởi giày cao gót cho cô. Cô rất thích mang giày cao gót, nhưng chân lại mỏng manh ngọc ngà, mang không bao lâu sẽ bị đau gót chân.
“Nếu không có năng lực thì sao có thể cưới được em?”
Tuy hắn dùng thủ đoạn không quang minh chính đại gì, nhưng ít nhất cũng đã cưới được cô, như thế là đủ rồi.
Nguyễn Tiểu Ly thấy hắn ngồi xổm xuống thay giày cho mình thì đột nhiên thất thần, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì.
Hoắc Tịch ngồi xuống, đem chân của Nguyễn Tiểu Ly đặt trên đầu gối mình rồi xoa xoa bóp bóp, giọng khàn khàn hỏi: “Phu nhân của anh, sao em không cân nhắc đến việc hiện tại dọn đến đây ở? Phòng của anh đã được trang trí theo phong cách mà em thích, giờ chỉ chờ em đến đây ở thôi.”
Động tác xoa bóp của hắn dùng lực rất vừa phải, cực kỳ thoải mái, Nguyễn Tiểu Ly thả lỏng người dựa vào sofa, bày ra dáng vẻ lười biếng: “Nếu em dọn vào thì từ nay về sau anh cũng đừng hòng cho người phụ nữ khác vào ở trong phòng này. Anh đã nghĩ kĩ chưa?”
Hoắc Tịch có chút mất mát, tại sao người phụ nữ này không cảm nhận được sự chân thành của hắn chứ?
Hắn tươi cười: “Ngoại trừ em ra sẽ không có một người phụ nữ nào khác có thể ở trong phòng này.”
“Là anh nói đó.”
“Ừm, là anh nói.”
…
Mẹ của Thẩm Tinh Tuyết đã làm xong phẫu thuật thay thận, sau khi điều dưỡng mấy tháng thì cuối cùng cũng khôi phục sức khỏe và được xuất viện. Ngày xuất viện đó đúng lúc trùng với ngày cả thế giới chúc mừng cho một đôi vợ chồng mới cưới.
Hoắc thiếu gia và Nguyễn tiểu thư phô trương tuyên bố họ đã kết hôn, hơn nữa còn sắp cử hành hôn lễ long trọng.
Trong mắt Thẩm Tinh Tuyết tràn ngập sự ghen ghét. Đọc Full Tại Đọc Truyện
Tại sao cái loại ti tiện như Nguyễn Ly Kiều có thể được sinh ra trong một gia đình giàu có, lại còn có thể gả cho người đàn ông ưu tú như vậy?
Còn cô nỗ lực như thế, lương thiện như thế lại phải sống ở dưới đáy của xã hội?
Cô không cam tâm…
Nhưng cho dù không cam tâm thế nào đi nữa thì cuối cùng cô vẫn không thể tránh được tai ương ngục tù.
…
Nguyễn Tiểu Ly và Hoắc Tịch tổ chức một hôn lễ vô cùng long trọng, làm biết bao nhiêu người phải hâm mộ.
Sau khi kết hôn, cả hai người đều quản lý công ty của riêng mình. Những lúc rảnh rỗi, Hoắc Tịch sẽ đưa Nguyễn Tiểu Ly đi ra ngoài ăn những món cô thích, cùng cô đi mua sắm.
Cứ mỗi năm, Hoắc Tịch sẽ sắp xếp thời gian đi du lịch một lần, hai người cùng nhau đi xa và cùng ngắm nhìn vô số cảnh đẹp của thế gian.
Đời này, Nguyễn Tiểu Ly không động tâm, nhưng Hoắc Tịch lại đối xử với cô vô cùng tốt, cũng không ép buộc cô bất cứ chuyện gì.
Cả một đời, cô xem hắn như một người bạn tốt, còn hắn lại sủng cô đến tận xương tủy.