Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 109-110




Chương 109. Thế giới 2: Con muốn từ hôn

Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Chu Đình Đình
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
“Con đi làm ở trụ sở chính của công ty à? Tinh Tuyết đúng là vừa xinh đẹp vừa có bản lĩnh mà!”
“Chị Chu, bình thường chị dạy con như thế nào mà có thể dạy ra được một đứa con gái ưu tú như vậy thế?”
Chu Tú Vân cũng vui khi thấy con gái mình được khen, còn Thẩm Tinh Tuyết lại có chút chột dạ. Bởi vì từ hôm nay trở đi, cô không còn làm ở trụ sở chính của công ty nữa...
Chỉ vì nhất thời muốn thể hiện mà cô đã cố ý nói cho mọi người biết mình làm việc ở trụ sở chính, nếu sau này có người thấy cô ở công ty chi nhánh, chẳng phải sẽ xấu hổ đến chết ư?
Nhưng khả năng đó cũng không cao lắm đâu nhỉ…?
Sẽ không ai trùng hợp nhìn thấy cô... đúng không?
Thẩm Tinh Tuyết cực kỳ chột dạ, cô bưng canh sườn đút cho Chu Tú Vân: “Mẹ, mẹ hãy bồi dưỡng thân thể thật tốt. Đã tìm được thận rồi, qua mấy ngày nữa là mẹ có thể phẫu thuật đó.”
“Nhanh như vậy đã tìm được rồi à, không phải nói là khó tìm sao?”
Bà còn tưởng phải đợi đến vài tháng cơ đấy.
Thẩm Tinh Tuyết: “Chỉ cần có tiền thì chuyện tìm thận không phải là việc khó.”

Chu Tú Vân uống liền mấy ngụm canh: “Mẹ thật sự muốn cảm ơn nhà hảo tâm đã quyên tiền. Tinh Tuyết, đã tìm được người quyên góp chưa con?”
Tìm người quyên góp? Đây không phải là chuyện mà bệnh viện sao? 
Thẩm Tinh Tuyết đang bận việc riêng của bản thân nên vốn dĩ chẳng đi tìm. Nhưng những lời này không thể nói với Chu Tú Vân.
Thẩm Tinh Tuyết: “Con đã tìm, nhưng không tìm được.”
Chu Tú Vân: “Vậy tiếp tục tìm thêm xem sao, hỏi thăm thử. Người ta quyên góp một lần nhiều tiền như vậy, mà phần tiền quyên cho chúng ta cũng đã hơn một trăm vạn. Con nhất định phải tìm được nhà hảo tâm này để cảm tạ người ta.”
Chu Tú Vân một lòng chân thành, hơn nữa còn đem toàn bộ chuyện này lên kế hoạch ở trong lòng.
Thẩm Tinh Tuyết nhíu mày: “Mẹ, mẹ không cần nghĩ nhiều về việc này. Hiện tại, chuyện quan trọng nhất là dưỡng thân thể cho tốt. Loại người tùy tiện vung tay là có thể quyên góp hơn một ngàn vạn này chắc chắn là không thiếu tiền, cũng không thiếu lời cảm ơn của chúng ta đâu.”
Chu Tú Vân không thích nghe những lời nói như vậy của con gái.
“Người ta không thiếu là chuyện của người ta, còn chúng ta muốn cảm ơn là chuyện của chúng ta. Người ta có nhiều tiền cũng là người ta do cực khổ kiếm được. Tình nguyện quyên góp là một loại thiện hạnh (*), chúng ta phải biết ơn và không thể coi đó là chuyện thường tình, biết không?”
(*) thiện hạnh: hành động tốt
Thẩm Tinh Tuyết lẩm bẩm nói: “Ai biết tiền đó có phải do chính họ kiếm ra hay không? Lỡ như là phú nhị đại tiêu xài tùy ý tiền của cha mẹ thì sao.” 
Thẩm Tinh Tuyết nghĩ tới Nguyễn Ly Kiều.
Nguyễn Ly Kiều có gia thế tốt, nếu Thẩm Tinh Tuyết cô cũng may mắn như vậy thì người đính hôn với Hoắc tổng chắc chắn là cô.
Sắc mặt Thẩm Tinh Tuyết bỗng chốc thay đổi, cô giật mình vì ý nghĩ điên cuồng của mình.

Không đợi Thẩm Tinh Tuyết nghĩ nhiều, Chu Tú Vân đã nói tiếp với vẻ không vui: “Là phú nhị đại thì cũng là tiền cha mẹ người ta nỗ lực làm ra, tiền của họ cũng không phải từ trên trời rơi xuống. Tinh Tuyết, gần đây con làm sao vậy?”
Sao tự dưng lại nói mấy lời thù ghét người giàu thế này? Trước kia con gái không phải là người như vậy.
Thẩm Tinh Tuyết nhìn bộ dáng không vui của Chu Tú Vân, thái độ tức khắc mềm mỏng trở lại: “Con chỉ là nhất thời nhanh miệng, không phải cố ý. Mẹ đừng tức giận, con sẽ đi tìm nhà hảo tâm đó, mẹ cũng phải dưỡng thân thể thật tốt để còn chờ làm phẫu thuật.”
Chu Tú Vân không muốn nổi giận với con gái. Nhìn con gầy đi nhiều, bà đau lòng sờ sờ gương mặt Thẩm Tinh Tuyết.
“Trong khoảng thời gian này vất vả cho con rồi. Thẩm Đại Thành… hắn có tìm con đòi tiền không?”
...
Từ sau khi rời khỏi bệnh viện, sắc mặt Thẩm Tinh Tuyết vẫn luôn âm trầm.
Cô hận ông chú nghiện cờ bạc Thẩm Đại Thành và hận cả Nguyễn Ly Kiều, một phú nhị đại trong ngoài bất nhất, tùy tiện bắt nạt người khác.
Dựa vào đâu mà loại người như con nhỏ đó có thể hưởng thụ tiền tài và địa vị, còn có thể kết hôn với người đàn ông ưu tú như Hoắc tổng?
Thẩm Tinh Tuyết ghen ghét...
Từ xa, Thẩm Tinh Tuyết đã nhìn thấy Thẩm Đại Thành đang đi tới đi lui trước cửa nhà mình. Nếu là trước đây, chắc chắn cô sẽ trốn đi, chờ Thẩm Đại Thành đi rồi mới ra.
Nhưng hôm nay Thẩm Tinh Tuyết lại đi nhanh qua đó, bởi cô có chuyện muốn nói với Thẩm Đại Thành.


Tiếu Ác: “Ta nói cho cô chuyện này. Nữ chính đã hắc hóa, hơn nữa cốt truyện chính cũng hoàn toàn lệch quỹ đạo rồi.”
Nguyễn Tiểu Ly: “Cho nên?”
Nghe giọng điệu của Tiểu Ác bình tĩnh như vậy, chắc là không có hậu quả gì nghiêm trọng đâu nhỉ?
Tiều Ác: “Cho nên cô nhanh chóng từ hôn với nam chính đi. Cô rút lui rồi thì hai người họ sẽ có thể bắt đầu cốt truyện, sau đó chúng ta cũng không cần lãng phí thời gian ở thế giới này nữa, trực tiếp đi thế giới tiếp theo làm nhiệm vụ luôn.”
Nguyễn Tiểu Ly: “Ta đi rồi thì thân thể này làm sao đây?”
Tiểu Ác: “Sẽ đột nhiên phát điên, đây là kết cục của thân thể này. Cô ở đây thì không không có chuyện gì, nhưng cô đi rồi thì Nguyễn Ly Kiều sẽ điên.”
Nguyễn Tiểu Ly nhíu mày: “Ta sẽ đi từ hôn, nhưng có thể để ta ở thế giới này thêm một thời gian nữa không? Cha Nguyễn và mẹ Nguyễn đối xử với ta rất tốt, nếu ta đột nhiên điên lên thì hai người ấy sẽ không chịu nổi. Hơn nữa, công ty của họ không có người thừa kế, thật sự quá đáng tiếc.”
Tiểu Ác: “Cũng có thể, coi như cho cô một kỳ nghỉ vậy. Cô có thể ở lại thế giới này, dù sao đối với ta cũng không mất nhiều thời gian. Nhưng ở thế giới tiếp theo, cô không thể bỏ qua bất kỳ nhiệm vụ nào, kiếm cho ta thật nhiều điểm tích lũy vào.”
“Được.”
Nguyễn Tiểu Ly mím môi, hy vọng cái kết của nhân vật phản diện ở thế giới tiếp theo sẽ không bị luân gian hay linh tinh gì đó, nếu không cô nhất định sẽ không thể không từ chối nhiệm vụ.
Những nhiệm vụ như giết người, phóng hỏa, giận dỗi, hãm hại người khác cô đều có thể làm, chỉ có duy nhất trinh tiết là điểm mấu chốt.
Cô còn chưa bao giờ thích ai, vẫn chưa muốn trải nghiệm loại chuyện này.

Nguyễn gia.
Cha Nguyễn và mẹ Nguyễn nghe nói con gái từ chức đều rất kinh ngạc.
“Kiều Kiều, đang yên đang lành sao con lại từ chức? Có phải thằng nhóc Hoắc Tịch suốt ngày mặt nặng mày nhẹ với con không?” Cha Nguyễn nghĩ đến khả năng này, bỗng nhiên tức giận: “Không sao, từ chức cũng tốt. Con gái của nhà họ Nguyễn cần công việc đó lắm chắc. Con cứ yên tâm ở nhà nghỉ ngơi.”

Mẹ Nguyễn thấy chồng mình lại bày ra cái tính tình chết bầm này, lập tức đánh ông một cái ý bảo ông đừng nói nữa, để bà hỏi.
“Kiều Kiều, nói với mẹ, vì sao con đột nhiên từ chức vậy?”
Nguyễn Tiểu Ly mặc bộ đồ ngủ mềm như bông ngồi trên sofa, trong tay cầm một ly nước trái cây, lười biếng phun ra một câu động trời: “Con muốn từ hôn.”
Cha Nguyễn: “Phụt!”
Mẹ Nguyễn: “…”
Cha Nguyễn vừa mới bưng lên ly trà chuẩn bị uống đã trực tiếp phun ra, sau đó ngơ ngác, không phản ứng kịp lời nói của con gái.
Mẹ Nguyễn nghe rõ nhưng đột nhiên không biết phải nói gì.
Cha Nguyễn phản ứng lại: “Từ hôn? Con gái ngoan, lời con nói là thật ư? Có phải rốt cuộc con đã nhận ra thằng nhóc Hoắc Tịch kia ngoại trừ đẹp trai, có chút năng lực thì những mặt khác không có gì tốt, vốn dĩ chẳng có gì gọi là rất thích đúng không? Từ hôn mới là lựa chọn sáng suốt nhất!”
Nguyễn Tiểu Ly uống một ngụm nước trái cây, khẽ nhíu mày, có chút ghét bỏ nhìn cha già của mình.
Uổng cho cha Nguyễn là Chủ tịch tập đoàn của một công ty lớn, thường ngày oai phong lẫm liệt, vậy mà về nhà lại là cái đức tính này.
Cha Nguyễn biết mình nói lỡ lời, vội vàng chữa cháy: “Kiều Kiều, vì sao con đột nhiên muốn từ hôn? Có phải Hoắc Tịch ở bên ngoài làm chuyện có lỗi với con không?”
Ui chao, cha Nguyễn đoán quá chuẩn. Nhưng đó là cốt truyện, bây giờ vẫn chưa xảy ra.
Mẹ Nguyễn đẩy cha Nguyễn: “Làm gì có chuyện đó, Hoắc Tịch không phải là loại người như vậy.”
“Phụ nữ các người không biết nhìn đàn ông. Đàn ông nhìn đàn ông là chuẩn nhất. Mặt Hoắc Tịch nhìn là biết rất đa tình.”
Tiểu Ác: “Ta cảm thấy cha của cô có thể đi xem tướng đoán mệnh cho người ta đó.”
“Ừ.”


Chương 110. Thế giới 2: Hoắc Tịch, chúng ta hủy hôn đi

Làm ầm ĩ một hồi, cuối cùng hai người vẫn ngồi nghiêm túc nghe Nguyễn Tiểu Ly nói lý do tại sao đột nhiên lại muốn từ hôn?

Nguyễn Tiểu Ly: “Sau khi về nước, con phát hiện con không thích Hoắc Tịch nhiều như trước nữa.

Khoảng thời gian trước đến nhà anh ấy ở, sau đó lại cùng anh ấy đi làm, cùng tiến cùng lùi, dần dần con phát hiện thật sự không tìm được cảm giác trước kia. Con đã xác định con không thích Hoắc Tịch rồi. Dù sao Hoắc Tịch cũng chưa bao giờ thích con, anh ấy không thích con, con cũng không thích anh ấy, vậy thì dứt khoát không níu kéo nhau nữa. Đây cũng là quyết định sau khi con đã cân nhắc kỹ lưỡng, từ hôn thôi.”

Nguyễn Tiểu Ly nói một tràng từ đầu đến cuối đều vô cùng cặn kẽ và không có sơ hở, cha Nguyễn và mẹ Nguyễn cũng đã hiểu rõ.

Mẹ Nguyễn: “Con nghĩ kỹ rồi là được, từ hôn cũng không ảnh hưởng gì.”

Cha Nguyễn, người luôn ủng hộ việc hủy hôn, hỏi: “Thật sự đã quyết định? Từ hôn xong con không được hối hận đó.”

Nguyễn Tiểu Ly gật đầu: “Đã quyết định, không hối hận.”

“Được, vậy cuối tuần đến Hoắc gia nói chuyện này.” Cha Nguyễn quyết định.

Từ giờ đến cuối tuần còn ba ngày. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Tuy rằng cha Nguyễn rất muốn con gái và Hoắc Tịch hủy hôn, nhưng không quyết định lập tức đi ngay đến Hoắc gia để nói chuyện này. Ông muốn cho con gái thời gian ba ngày để suy nghĩ thật kỹ, lỡ như hối hận thì sao.

Nguyễn Tiểu Ly cảm nhận được suy nghĩ tinh tế của cha Nguyễn, trong lòng càng thêm ấm áp. Cô muốn ở lại thế giới này vài chục năm nữa cũng chỉ vì đôi cha mẹ yêu thương con gái này.

Sau ba ngày vẫn là đáp án đó. Nguyễn Tiểu Ly thật sự quyết định từ hôn.

Cha Nguyễn thấy cô không dao động, nói: “Thay quần áo đi, để mẹ con đi Hoắc gia với con.”

Chuyện từ hôn vẫn nên để phụ nữ nói chuyện thì thích hợp hơn. Mẹ Nguyễn và Hoắc phu nhân hai người phụ nữ nói chuyện sẽ càng dễ dàng. Cha Nguyễn chỉ cần ở nhà chờ tin.

Nguyễn Tiểu Ly lên lầu trang điểm thật tinh tế. Trời đã vào thu, cô chọn một chiếc váy dài giữ ấm, bên ngoài khoác một chiếc áo gió, vừa xinh đẹp vừa có khí chất.

Từ Nguyễn gia đến Hoắc gia không xa lắm. Hôm nay là cuối tuần, vừa lúc Hoắc Tịch đang có ở nhà.

Lúc mẹ Nguyễn và Nguyễn Tiểu Ly đến, Hoắc phu nhân đang tưới hoa trong sân.

“Hà Vân, sao đến mà không báo trước một tiếng để tôi cho người đi mua đồ bà thích chiêu đãi bà chứ.” Hoắc phu nhân buông bình tưới hoa đi tới.

Tên của mẹ Nguyễn là Hà Vân, lúc còn trẻ Hoắc phu nhân và bà là bạn thân của nhau. Cũng chính vì đã hiểu rõ gốc rễ hai nhà nên hai bà mới muốn đính hôn cho con cái.

Hôm nay mẹ Nguyễn đến là có mục đích, nhưng thay vì đi thẳng vào chủ đề, bà lại tươi cười vui vẻ mà trò chuyện với Hoắc phu nhân.

Vào đến nhà, sau khi hai người hàn huyên vài câu, mẹ Nguyễn mới nói ra mục đích đến đây hôm nay. Hoắc phu nhân nghe xong lập tức ngây ngẩn cả người.

Từ hôn?

Hoắc phu nhân: “Không phải hai đứa nhỏ vẫn đang rất tốt sao, sao lại đột nhiên muốn từ hôn vậy? Có phải do Hoắc Tịch ức hiếp Kiều Kiều không? Kiều Kiều, con chịu ấm ức gì thì hãy nói với dì.”

Hoắc phu nhân thật lòng yêu thương Nguyễn Ly Kiều, đã xem cô như một nửa con gái rồi.

Con dâu do mình vừa ý lựa chọn, thật vất vả mới đính hôn vậy mà bây giờ lại muốn từ hôn. Hoắc phu nhân không muốn mối hôn sự này cứ thế bị hủy, nên bà muốn thử xem có cơ hội vãn hồi hay không.

Nhưng mẹ của người ta cũng đã tới, tám chín phần mười là không thể cứu vãn rồi.

Nghĩ đến đây, Hoắc phu nhân cảm thấy tức tối đầy bụng, tức Hoắc Tịch không biết cố gắng. Hoắc phu nhân từ tốn nói: “Chuyện từ hôn là chuyện của hai đứa nhỏ, để tôi kêu Hoắc Tịch xuống.”

Hoắc Tịch vừa mới mở cuộc họp trực tuyến nên Hoắc phu nhân mới không sai người gọi hắn xuống. Nhưng hiện tại vợ sắp chạy mất thì còn mở hội nghị cái gì? Phải mau chóng kêu người xuống.

Bác Triệu lên lầu kêu Hoắc Tịch.

“Thiếu gia, Nguyễn tiểu thư và mẹ của cô ấy đến đây để nói chuyện từ hôn.”

Hoắc Tịch vừa mới kết thúc công việc, nghe thấy Nguyễn Ly Kiều tới, trong lòng hắn lập tức sung sướng. Từ lúc Nguyễn Ly Kiều từ chức, mỗi ngày đi làm hắn đều có chút không quen.

Thấy đã đến cuối tuần, Hoắc Tịch định buổi chiều sẽ đưa Nguyễn Ly Kiều ra ngoài ăn cơm, không ngờ hiện tại cô lại đến nhà hắn.

Cô cũng nhớ mình? 

Thấy khuôn mặt của thiếu gia nhuộm đầy ý cười, bác Triệu nhắc nhở: “Nguyễn tiểu thư và mẹ của cô ấy đến đây để nói chuyện từ hôn.”

Sắc mặt của Hoắc Tịch thoắt cái thay đổi, vừa rồi còn mang theo ý cười quyến luyến, giờ phút này đã mây đen kéo đầy trời. Đôi mắt hẹp dài của hắn ánh lên từng tia lạnh lẽo.

Từ hôn...

Hoắc Tịch đen mặt, không nói hai lời mà sải bước xuống lầu.

Hoắc phu nhân và mẹ Nguyễn vẫn đang nói chuyện. Mẹ Nguyễn thuật lại lời nói hôm đó của Nguyễn Tiểu Ly cho Hoắc phu nhân nghe.

Hoắc phu nhân hỏi Nguyễn Tiểu Ly: “Kiều Kiều thật sự không thích Hoắc Tịch à?”

Nguyễn Tiểu Ly gật đầu: “Không thích ạ.”

“Em lặp lại câu vừa rồi một lần nữa!”

Một giọng nam nặng nề từ cầu thang xoắn ốc truyền tới. Hoắc Tịch mang khuôn mặt âm trầm bước nhanh qua.

Hiển nhiên Hoắc Tịch đang rất tức giận. Trước kia hắn cũng chưa từng tức giận đến mức này, khí thế kia làm Nguyễn Tiểu Ly hoảng sợ. Nguyễn Tiểu Ly nhíu mày một cái.

Hoắc Tịch thấy cô khẽ nhíu mày, cô ghét mình sao?

Hoắc phu nhân thấy Hoắc Tịch như vậy, sợ hắn sẽ dọa Nguyễn Ly Kiều, vội nói: “Hoắc Tịch, ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện.”

Từ từ nói chuyện cái rắm!

Từ từ nói chuyện thì hôn sự này chắc chắn sẽ mất. Bây giờ, Hoắc Tịch chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là không thể hủy hôn!

Hoắc Tịch ngồi xuống gần Nguyễn Tiểu Ly: “Em không thích tôi?”

Người phụ nữ này dám lặp lại lời nói không thích hắn lần nữa xem. 

Không biết là ai đã từng sống chết dính lấy hắn, ngọt ngấy gọi hắn là anh trai, cách đây không lâu còn âm thầm ghen tuông, tưởng tượng hắn thích Thẩm Tinh Tuyết, sau đó ngấm ngầm bắt nạt Thẩm Tinh Tuyết.

Những biểu hiện đó mà là không thích hắn à?

Hắn không tin.

Hoắc phu nhân và mẹ Nguyễn đều im lặng, để mặc cho hai đứa trẻ nói chuyện. Hai người yên lặng rời khỏi phòng khách.

Phòng khách lâm vào yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh. Nguyễn Tiểu Ly: “Hoắc Tịch, chúng ta hủy hôn đi.”

“Em đúng là dám nói thật.” Hoắc Tịch tức giận đến đau gan: “Đột nhiên muốn từ hôn, em nói cho tôi lý do vì sao?”

Có phải người phụ nữ này lại đang tưởng tượng chuyện gì hay không?

Để xua tan ảo tưởng và băn khoăn của cô, Hoặc Tịch trực tiếp nói: “Tôi không thích người khác, tôi chỉ thích em.”

Đúng vậy, hắn thích Nguyễn Ly Kiều. Từ khi về nước cô đã thay đổi rất nhiều, hắn dần dần cảm thấy vị hôn thê này rất hợp ý, cũng dần dần có tình cảm với cô.

Hắn thích cô, vậy thì vì cớ gì cô còn muốn từ hôn?

Nguyễn Tiểu Ly nhíu mày: “Tiểu Ác, nam chính thích ta.” Đọc Full Tại Đọc Truyện

Gương mặt bụ bẫm của Tiểu Ác nhăn nhó: “Có phải cô trời sinh có khả năng hấp dẫn nam chính không vậy?”

Nam chính của thế giới trước thích ký chủ nhà nó thì cũng thôi đi, tại sao nam chính của thế giới này cũng thích Nguyễn Tiểu Ly chứ?

Nguyễn Tiểu Ly: “Không biết.”

Không biết có phải hấp dẫn trời sinh hay không, nhưng Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy bản thân chẳng hề làm chuyện gì đặc biệt, vậy tại sao Hoắc Tịch lại thích cô?

Nguyễn Tiểu Ly không biết rằng một người thích một người, không cần người kia làm chuyện gì, có lẽ chỉ cần một câu, một động tác thôi là đã có thể làm người kia yêu thích.

Thích là một loại cảm xúc nói phức tạp thì phức tạp, nhưng nói đơn giản thì cũng rất đơn giản.

Nguyễn Tiểu Ly: “Hoắc Tịch, anh không phải thích tôi, có lẽ anh chỉ không muốn bị tôi từ hôn mà thôi. Chúng ta hủy hôn đi, cả hai cùng hủy hôn.”