Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 104




Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Hải Miên
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Trong chốc lát có thể bỏ ra hơn ngàn vạn tệ thì nhà hảo tâm kia hoặc rất giàu, hoàn toàn không để tâm đến số tiền này, hoặc là đem toàn bộ tài sản đi quyên góp.
Thẩm Tinh Tuyết biết điều nói: “Khi tìm ra nhà hảo tâm là ai, phiền ông thông báo cho tôi biết. Tôi nhất định phải chu đáo cảm ơn người ta.” 
Bác sĩ trưởng: “Nhất định, vậy trong thời gian tới cô có thể sắp xếp thời gian đến bệnh viện một chuyến không? Chúng ta bàn bạc về kế hoạch phẫu thuật cho mẹ cô.”
Thận đã suy kiệt đến mức không thể tiếp tục kéo dài được nữa.

Thẩm Tinh Tuyết: “Đã tìm được thận chưa?”

Hoắc Tịch đưa Nguyễn Tiểu Ly về Nguyễn gia.
Buổi cơm tối, Nguyễn Tiểu Ly nhận được vài tin. Đó là thông tin về số tiền mà cô đã quyên góp lần trước.
Cô đã quyên góp nặc danh thông qua phần mềm riêng của bệnh viện. Mặc dù phía bệnh viện không biết người quyên góp là ai nhưng vẫn có trách nhiệm thông báo cho cô biết số tiền đó được sử dụng vào đâu, đã giúp đỡ những ai qua phần mềm đó. Sau đó, họ còn cố gắng dò hỏi thử danh tính của cô.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn xuống dòng cuối cùng trong mục lưu động của dòng tiền, đó là đã trợ cấp cho một người có tên là Chu Tú Vân.
Tiểu Ác: “Chu Tú Vân chính là mẹ của nữ chính.”
Vậy thì tốt, nếu tiền quyên góp đã tới tay mẹ của nữ chính thì được rồi.
Nguyễn Tiểu Ly muốn giúp nữ chính mục đích là để tẩy trắng bản thân nhưng lại không muốn làm quá lộ liễu khi chỉ giúp một mình mẹ của nữ chính.
Nhà họ Nguyễn không thiếu tiền, số tiền ngàn vạn này cũng chỉ là tiền tiêu vặt của cô. Nguyễn Tiểu Ly cứ thế dứt khoát mang toàn bộ số tiền đó đi quyên góp cho bệnh viện để giúp đỡ được thêm nhiều người.
Thấy Chu Tú Vân đã nhận được trợ cấp, Nguyễn Tiểu Ly lập tức gỡ bỏ phần mềm quyên góp trong điện thoại.
Trước khi gỡ cài đặt, cô còn tiện tay quyên góp thêm 1000 vạn.
Nguyễn Tiểu Ly ném điện thoại sang một bên, mang theo tâm trạng sung sướng đi tắm.


Bệnh tình hiện nay của mẹ và kế hoạch chữa bệnh đều đã được thương lượng kỹ càng. Đến lúc này, Thẩm Tinh Tuyết mới có thể hạ xuống trái tim đang treo lơ lửng.
Bây giờ cô chỉ muốn kiếm thật nhiều tiền, cố gắng cho mẹ một cuộc sống thật tốt về sau. Tốt nhất là có thể sống ở trung tâm thành phố mà không phải là ở đây.
Nhìn gian phòng bừa bộn và nghe âm thanh ồn ào bên ngoài, Thẩm Tinh Tuyết không cam lòng. Cô tuyệt đối sẽ không ở nơi này cả đời!
Hiện tại, cô đang làm việc ở Hoắc thị, cô chắc chắn sẽ có cơ hội giành được cuộc sống tốt hơn.
Giải quyết xong bệnh tình của mẹ, cả người Thẩm Tinh Tuyết đều vô cùng nhẹ nhõm, ngày hôm sau đi làm trên mặt luôn mang theo nụ cười. Nhưng khi nhìn thấy Nguyễn Tiểu Ly ngồi siêu xe đi làm và được Hoắc Tịch theo sát phía sau che chở, vẻ mặt tươi cười của Thẩm Tinh Tuyết cũng biến mất. Thẩm Tinh Tuyết cúi đầu, nhanh chóng lên lầu thay quần áo.
Thay quần áo xong, cô bắt gặp Nguyễn Tiểu Ly cũng đến phòng thay quần áo.
“Trợ lý Thẩm, phiền cô pha giúp tôi một ly cà phê.” Nguyễn Tiểu Ly thẳng thừng mở miệng sai Thẩm Tinh Tuyết làm việc: “Một ly cà phê đắng đặt ở trên bàn làm việc của tôi, cảm ơn.”
Câu cảm ơn này có thể nói là vô cùng lạnh nhạt.
Không đợi Thẩm Tinh Tuyết trả lời, Nguyễn Tiểu Ly đã đi vào phòng thay đồ riêng.
Thẩm Tinh Tuyết siết chặt các ngón tay mảnh khảnh. Dựa vào đâu? Bọn họ có cùng một chức vụ, cô ta dựa vào cái gì mà sai bảo mình?

Ở trong phòng thay đồ, Nguyễn Tiểu Ly cũng cảm thấy bản thân đang bắt nạt người khác. Nhưng khổ nỗi đây lại là yêu cầu của nhiệm vụ mà cô phải hoàn thành.
Hơn nữa, ngay từ đầu ánh mắt của Thẩm Tinh Tuyết đã không hề đơn thuần. 
Chẳng lẽ khi bị bắt nạt, vai chính mới bị hắc hóa, hay trong thâm tâm của vai chính vốn dĩ đã cất giấu mầm mống hắc hóa?
Nguyễn Tiểu Ly càng tin vào điều thứ hai hơn. Bởi lẽ con người không ai là hoàn hảo, có người bề ngoài thì giống một bông hoa trắng muốt nhưng trong lòng lại là tâm địa đen tối trời sinh.
Sáng nay khi bước vào công ty, Nguyễn Tiểu Ly đã nhìn thấy ánh mắt ghen tị của Thẩm Tinh Tuyết.
Tuy rằng đã là con người thì sẽ không thể tránh khỏi ghen ghét và ganh đua lẫn nhau, nhưng ghen ghét cũng chia ra từng mức độ. Nguyễn Tiểu Ly thấy rõ sự ghen ghét của Thẩm Tinh Tuyết đã ở bên bờ vực của tội ác.
Xem ra nữ chính cũng không phải là cô bé đáng thương bị bá tổng khi dễ như trong miêu tả của cốt truyện.