Vu Tử Ân trong mê man chủ thấy cơ thể nóng rát, từng kinh mạch như muốn bứt ra làm đôi, trái tim co bóp dữ dội.
Rất lâu sau, hắn tỉnh dậy đã thấy mình ở trong một cái hộp tối, bên cạnh còn có hai nữ một nam.
Nữ nhân bên cạnh chính là người mà anh dí súng vào đầu.
Kiểu này không phải bắt cóc trả thù đấy chứ ?
Quân Dao đang lái xe thấy hắn tỉnh liền buông tay lái, vươn người ra đặt tay lên trán của hắn, ân cần hỏi han.
- Này, anh không sao đấy chứ ? Hạ sốt rồi này.
Cảm nhận rõ lớp da thịt mềm mại trắng nõn áp sát lên trán mình, Vu Tử Ân ban đầu có chụt ngại ngùng rụt đầu lại. Sau lại vì cảm giác mềm mại dễ chịu kia mà buông thả, ngoan ngoãn như một chú mèo con.
- Anh bị câm hả ?
Cô thấy hắn mãi không trả lời còn bày ra vẻ mặt rất hưởng thụ kia liền nhíu mày khó hiểu. Cái biểu cảm hưởng thụ ấy lọt vào mắt Quân Dao thì chính là đáng thương. Vô cùng đáng thương.
Nam nhân kia nghe vậy liền nghệt mặt ra trong giây lát rồi đầu chảy ba vạch hắc tuyết. Hắn lạnh giọng cất lời hỏi cô trong khi vẫn đang hưởng thụ cảm giác dễ chịu từ lòng bàn tay cô mang lại.
- Cô là ai ?
- Ồ, ra là không câm.
[ Cái vẻ mặt tiếc nuối của kí chủ là sao vậy ? ]
" Mi không biết xu hướng nữ nằm trên sao ? Vu Tử Ân hắn ta mà không nói được hẳn sẽ rất kích thích! "
[...] Đây không phải người quen của nó!
Về phần Hoắc Dật Thành và Đàm Sương sau khi nghe xong câu than đầy tiếc nuối của cô liền không nhịn được cười phá lên, mặt đỏ bừng bừng.
Vu Tử Ân bây giờ mặt đã đen nay lại càng đen hơn, hắn thoát khỏi vòng vây của Quân Dao, tiến đến nâng cằm cô lên.
- Cô nói gì ?
Quân Dao đối mắt với tình cảnh này mặt không đỏ, chân không run. Cô vẫn đưa lên một nụ cười cợt nhả kiêu mị.
- Muốn hôn sao ?
Thẹn quá hoá giận, Vu Tử Ân gắt lên một tiếng. Sau đó, Quân Dao không chịu nổi mà ngồi thụp xuống ghế xe tăng, cảm thấy toàn thân đau nhức, đầu óc trở nên quay cuồng.
Đàm Sương rất nhanh đã thấy biểu hiện khác lạ của Quân Dao, cô nhanh chóng tiến đến ôm lấy nữ nhân vào lòng.
- Cô có sao không ?
- Tôi không sao.
" Khụ "
Cô bịt miệng ho một tiếng, cổ họng đau rát như bị thiêu đốt. Quân Dao bỏ tay ra liền thấy một vài giọt máu đỏ thẫm.
- Như này là không sao của cô hả ?
Hoắc Dật Thành cũng nhào lên tranh ghế lái rồi quay xuống quát tới tấp vào mặt Quân Dao.
Riêng Vu Tử Ân vẫn ngồi đó, yên lặng không nói gì, đáy mắt không chút gợn sóng.
Đúng như thiết lập nhân vật. Là một nam nhân khó nắm bắt.
" Củ cải, chuyện vừa rồi là sao ? "
[ Là do dị năng hệ tinh thần của hắn nha! Hệ tinh thần luôn có tác động mạnh mẽ đến tang thi. ]
" Cái đó ta biết, ta hỏi sao ta ho ra máu. "
[ Ách... cái này, kí chủ nghe xong nhớ bình tĩnh. ]
" Ừ, nói đi. "
[ Do thợ sửa chữa vi diện làm nhầm lẫn nên nguyên chủ bị mắc bệnh phản phệ ma pháp, cô lúc nãy còn dùng nhiều ma pháp dị năng như vậy. ]
" Bao giờ chết ? "
[ Ba tháng sau. ]
...
Như vậy cô công lược bằng niềm tin à ! Tốt nhất từ chối nhận vi diện này! Bổn cô nương đi xưng vương ở mạt thế trước!
Xe của bọn họ cứ đi mãi, đi mãi, thành công đến được căn cứ khu B với một đoàn quân tang thi ở phía sau.
Quân Dao bước ra khỏi xe, nhìn về đám tang thi đang lũ lượt chạy theo ở đằng sau rồi dậm mạnh chân xuống đất.
Mặt đất nứt ra làm đôi, nuốt chửng đám tang thi rồi lại liền lại như chưa có chuyện gì.
Cô bắt đầu đi vào trong xe tăng, liên tục bắn đạn lên trời tạo thành âm thanh lớn. Tất nhiên Quân Dao có chuẩn bị, sớm đã lập kết giới ở xung quanh, cô không muốn hút thêm đám xương đấy đến đây đâu!
Âm thanh lớn nhanh chóng thu hút được người bên trong căn cứ. Bọ họ từ trên cao nhìn xuống, tay vẫn cầm chặt súng, ánh mắt ngạc nhiên dán chặt vào cỗ xe tăng vững chắc.
- Bọn này có bốn người, hai người có dị năng, hai người làm việc cho chính phủ. Bọn này là đại gia! Không có vết thương! Mau mở cửa cung đón.
Mấy người lính chưa kịp tra hỏi gì đã được nghe rõ mồn một đầy đủ thông tin. Thậm chí còn có chút dư thừa.
Ai quan tâm cô là đại gia ? Ai muốn mở cửa cung đón cô ? Đồ điên!
Cánh cửa khu căn cứ mở ra, chiếc xe tăng to lớn cứ thế tiến vào.
Cả bốn người bọn họ đều được kiểm tra sơ bộ rồi đưa đi đến nơi nghỉ ngơi riêng trong năm phút. Hoặc nói trực tiếp thì chính là đi cách li.
Sau năm phút ngắn ngủi, thấy cả bốn người đều không có bất kì biểu hiện biến đổi nào, quản lí cấp cao của căn cứ mới nghiêm nghị nói.
- Tôi là tổng quản của căn cứ quân đội khu B. Xin hỏi trong bốn vị, ai là người làm việc cho chính phủ.
- Là bọn tôi.
Đàm Sương nắm tay Hoắc Dật Thành bước lên đứng nghiêm nghị.
Ánh mắt tổng quản sau khi nhìn thấy hai người liền thoáng lên tia kinh ngạc cùng mừng rỡ. Nhưng rất nhanh, khuôn mặt của người bộ đội lâu năm lại trở về bộ dạng nghiêm nghị.
- Vậy hai người còn lại là dị năng giả ?
___