Editor: Mặc Đình Phong
Truyện chỉ đăng trên wattpad EditMacDinhPhong
Chương 1
Hạ Vân Khởi nhìn linh hồn chính mình trong suốt thì sợ ngây người, nàng hoàn toàn không rõ linh hồn của nàng như thế nào sẽ từ thân thể nàng chạy ra ngoài.
Chuyện gì đã xảy ra??? Tại sao nàng đã chết???
Nhưng mà nàng lại mơ màng, hồ đồ nghĩ mãi không ra, chỉ cảm thấy trong óc một mảnh mê mang trống rỗng, nàng hoảng hốt vì bản thân chỉ nhớ rõ chính mình giống như bị tai nạn xe cộ. Nhưng vì nguyên do gì mà nàng bị tai nạn xe cộ, nàng một chút lại đều nhớ không nổi.
[Đinh!]
[Hệ thống bắt đầu trói buộc, 10%, 20%, 50%, 60%, 80%, 100%, trói buộc thành công, hệ thống bắt đầu khởi động.]
Hạ Vân Khởi nghe thanh âm trong đầu thì cảm thấy hoang mang, hệ thống là cái quỷ gì?
Tiếp sau đó nàng đã bị hút vào một cái không gian, đây là một cái không gian đen tuyền nhưng lại có đầy những ngôi sao lỡ lững giữa không trung, nhìn giống như là hệ Ngân Hà. Khắp không gian đầy những ánh sáng của các ngôi sao, nhiều đến không thể tưởng tượng nổi, trông đẹp đến mức rung động lòng người, đó là vẻ đẹp thuộc về thiên nhiên, là bút tích của Chúa sáng thế.
Bỗng trong hư không truyền đến một thanh âm, nàng nghe có cảm giác rất đáng yêu.
[Hoan nghênh đi vào tinh tế nghịch tập nam thần hệ thống, ta là nghịch tập nam thần hệ thống, là tinh linh hệ thống số hiệu 001, ngươi có thể kêu là bổn hệ thống 001.]
Ai? Hạ Vân Khởi hoang mang, hệ thống là cái gì? Nghịch tập nam thần là cái quỷ gì? Chẳng nhẽ đây là ảo giác của nàng?
[Thỉnh ký chủ không cần nghi ngờ bổn hệ thống, bổn hệ thống đến từ tinh tế, là do Chúa sáng thế vĩ đại tạo ra cho nên bổn hệ thống là sự tồn tại chân thật.]
"Rồi sau đó đâu." Hạ Vân Khởi nàng thật sự không hiểu ý tứ của hệ thống, cũng không chú ý tới hệ thống nói sai lời nói, trực tiếp rối rắm hỏi "Nếu không ngươi nói thẳng ngươi muốn ta phải làm sao, ta chỉ số thông minh thấp không lý giải được ý tứ của ngươi."
[Bổn hệ thống mục đích tồn tại chính là nghịch tập các vị nam thần, mà ngươi chính là bổn hệ thống trói định làm công lược giả. Nói vậy ngươi cũng biết ngươi đã chết, cho nên ngươi muốn sống lại thì phải đi làm nhiệm vụ công lược các vị nam thần. Trải qua chín chín tám mươi mốt nạn mới có thể một lần nữa đắp nặn thân thể sống lại.]
Hệ thống rõ ràng là thanh âm nữ nhân mềm mại đáng yêu nhưng lại cố tình nói chuyện tỏ vẻ đứng đắn nghiêm túc như vậy.
"Tây Du Ký?"
Hệ thống "......"
Hạ Vân Khởi có điểm hơi hoang mang, chín chín tám mươi mốt nạn còn không phải là Tây Du Ký sao, má nó, này không phải là nàng đang nằm mơ đi.
[Thỉnh công lược giả không cần tùy tiện bổ não, tuy rằng bổn hệ thống biết ngươi là một tác giả sáng tác tiểu thuyết ngôn tình vô danh bỏ dở giữa chừng nhưng bổn hệ thống vẫn là không thể không nhắc nhở ngươi thật sự không cần tùy tiện bổ não, điều này sẽ làm bất lợi cho nhiệm vụ công lược với ngươi về sau.] Hệ thống thanh âm nhuyễn manh tiếp tục ở trong đầu Hạ Vân Khởi vang tới.
Má nó! Hệ thống cái quỷ gì còn biết nàng là một tác giả sáng tác tiểu thuyết ngôn tình vô danh bỏ dở giữa chừng a, còn biết được trong đầu nàng đang suy nghĩ cái gì nữa. Còn có điểm riêng tư hay không? Những điều bí mật bản thân cất giấu nó cũng sẽ không biết đi?
Nghĩ đến đây, Hạ Vân Khởi thân thể run run, nàng nhìn vào hư không xem như là hệ thống với biến thái giống nhau bởi vì nàng không nhìn thấy hệ thống.
Thật là một chuyện sự tình thương tâm..... ╭(╯^╰)╮
Hiện tại hệ thống đối với vị công lược giả này hết chỗ nói rồi, nàng có phải hay không trói định nhầm người rồi a, nếu không phải do nguyên nhân đặc biệt, nàng cũng sẽ không trói định vị công lược giả hay tự bổ não đâu.
"Như vậy ta phải đi công lược nam thần như thế nào?" Hạ Vân Khởi nàng lấy lòng hỏi, đây chính là việc có quan hệ mật thiết với việc nàng sống lại, không qua loa được a!
"Hệ thống 001, ta còn chưa có so hơn thua với người đâu, ngươi xác định ta có thể đem nam thần công lược tới tay? Ta cảm thấy có chút không thể a, nam thần hẳn là giống như tảng băng lớn cao lãnh khó tiếp cận a, không thể dễ dàng công lược đi?"
Nhớ tới chính mình đã từng viết qua truyện bá đạo tổng tài, nam chủ lạnh lùng cuồng ngạo, nàng cảm giác chính mình đau khổ, bi thống.
Hệ thống lại lần nữa không nói gì, nó thật sự muốn nói rằng: Bổ não là bệnh! Phải trị!
────────────────
Bắt đầu với một bộ truyện chưa ai làm a.