Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

Chương 397





Đường Tuế: “! ”
May mà không chuẩn bị nhiều lắm, bằng không, phải ăn bể bụng luôn.

Nàng sờ bụng mình, thậm chí có hơi buồn nôn.

Chu Triệt dùng khăn, ung dung thong thả lau sạch tay, vừa quay đầu thì nghe thấy giọng Đường Tuế có chút đau khổ.

"Ngươi làm sao vậy?"
Chu Triệt nắm chặt cổ tay nàng, lên tiếng hỏi.

“Không sao.


Đường Tuế lắc đầu, chỉ ăn no tức bụng thôi, không có chuyện gì.

“Mời ngự y lại đây.

"
Chu Triệt phân phó xuống, rất nhanh ngự y nhấc theo cái hòm thuốc đã đến đây.

Ngự y này là ở kinh thành theo Chu Triệt tới đây.

Chu Triệt có chứng chán ăn nên phải thường xuyên cần người ở bên người hỗ trợ điều hòa lá lách và dạ dày của mình.

Ngự y rất nhanh đưa ra câu trả lời chắc chắn.

“Truyền xuống dưới, mau nấu thuốc mang lên.


Chu Triệt ra lệnh, ngự y vội vàng gật đầu tuân theo.

Sau khi ngự y lui xuống, Chu Triệt liếc mắt nhìn Đường Tuế bên cạnh, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đều trắng toát đi.


"Đi.

"
Chu Triệt nắm tay Đường Tuế, đi ra ngoài.

Đường Tuế nhìn hai người dắt tay nhau, biểu cảm trên mặc cũng thoáng thay đổi.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Chu Triệt -10, tổng còn 35.

Con ngươi của Đường Tuế không khỏi trợn to lên.

Trong lòng nàng rất không hiểu tại sao trong lúc thế này mà giá trị hắc hóa lại giảm đi.

Thế nhưng lòng nàng vẫn ngọt ngào.

Khóe môi cũng hơi giương lên, ngón tay không kiềm được co rút lại.

Chu Triệt chỉ cảm nhận được một loại cảm giác tê dại kỳ quái từ lòng bàn tay lan tràn tới tận sâu trong tim hắn.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Chu Triệt-5, tổng còn 30.

Luân Hồi Kính: Oa, Củ Cải Nhỏ có hơi vip rồi đó!
Đường Tuế uể oải: Không cho phép gọi ta là Củ Cải Nhỏ nhé, ta là tiểu nhân sầm, ngày nào cũng nói bậy.

Luân Hồi Kính: Dạ dạ dạ, cô là tiểu nhân sâm.

Nó đã không còn sức than thở nữa rồi.

Đường Tuế bị Chu Triệt nắm tay, rất nhanh đã đến tẩm điện của Chu Triệt.

"Ngươi nằm xuống.

"

Chu Triệt chỉ vào giường lớn của mình.

“Ừm.


Đường Tuế đáp một tiếng, nằm lên giường, trái tim không ngừng đập, thình thịch thình thịch.

Ngón tay thon dài của Chu Triệt nhẹ nhàng đặt lên bụng của Đường Tuế.

Đường Tuế cắn chặt môi một cái, hàng mi mảnh dài không kiềm được mà rung động.

Theo sự chuyển động của ngón tay Chu Triệt, nàng cảm giác trái tim mình giật thoát lên tận cổ họng.

“Nàng đang căng thẳng.


Chu Triệt bỗng nhiên tới gần, Đường Tuế sợ hết hồn.

“A!”
Nàng giật mình hét lên một tiếng, con ngươi tròn xoe khẽ chớp, đôi tay trắng nõn cũng nắm chặt váy mình.

Cái váy nhanh chóng nhăn đi.

"Không.

Không có.

"
Giọng Đường Tuế cũng bắt đầu có chút cà lăm.

“Không có thì tại sao nàng lại cà lăm?”
Bên môi Chu Triệt mang theo nụ cười như không cười, hắn bỗng nhiên cúi đầu, không dừng động tác lại mà vẫn tiếp tục vuốt ve bụng nàng.

Đường Tuế chỉ cảm thấy, trên bụng của mình dường như bị một ngọn lửa thiêu đốt.

Tim phổi đều nóng hổi.

“Ta! ”
Vành mắt Đường Tuế bỗng nhiên đỏ lên, đôi môi căng bóng cũng mím thành đường thẳng.

Ánh mắt nóng rực của Chu Triệt luôn dừng trên môi nàng.

.