Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

Chương 232





Cô bé khóc thút thít, nhưng vẫn uống hết chén thuốc.
Uống xong, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó.
"Hu hu, khó uống chết đi được, còn đắng hơn chén thuốc cha vừa mới sắc nữa."
Uống một chút thuốc, trạng thái của Tiểu Bảo cũng tốt hơn nhiều.
"Có phải người hạ độc trong đó không?"
Tiểu Bảo khóc hu hu, cơ thể cũng run lên từng chút một.
Ánh mắt con bé nhìn Đường Tuế, tràn ngập sợ hãi.
Ngay lúc Tiểu Bảo ngồi bên cạnh khóc, rèm cửa đột nhiên bị người khác vén lên, một cậu vé chạy vọt vào.
Giống như nghé con, đá đạp lung tung.
Cậu bé dùng cái đầu nhỏ của mình, hung hăng húc vào người Đường Tuế.
Sau đó...!Bịch, cậu bé bị ngã dập mông.
"Hu hu hu..."
Sau khi bị ngã ngồi trên mặt đất, cậu bé mặt đầy nước mắt.
Lòng đầy căm phẫn đứng lên, tuy đã lau sạch nước mắt, nhưng trong cặp mắt to vẫn tràn ngập nước mắt.

"Đồ phụ nữ xấu xa, không được bắt nạt em gái ta, nếu không...!ta đâm chết ngươi."
Nói xong, cậu bé phồng má lên, giống như con cá nóc sắp nổ tung.
Đường Tuế: "..."
Rốt cuộc ai sẽ bị đâm chết đây.
Nàng không hiểu, đợi một lát sau, nàng chỉ tay vào Tiểu Bảo nằm bên cạnh.
"Con xem...!con bé có chuyện gì đâu?"
Đại Bảo mở to đôi mắt đen tuyền như trân châu, nhìn muội muội bên cạnh.
Tuy rằng khuôn mặt muội muội vẫn đỏ bừng, nhưng rõ ràng tinh thần đã tốt hơn nhiều.
Cậu cắn chặt răng, hừ lạnh một tiếng.
"Muội muội, muội đừng lo, ca ca ở bên cạnh bảo vệ muội."
Tiểu Bảo thấy ca ca vào đây cũng gật đầu.
Đại Bảo thấy Tiểu Bảo tin tưởng mình như thế, cũng muốn nằm ngủ chung giường với Tiểu Bảo.

Web đọc ????ha????h tại + Tг????ⅿTг????????ệ????.???????? +
Hai bàn tay nhỏ bé cố hết sức bám lấy thành giường, nhưng vẫn không thể leo lên.

Hai cẳng chân dù có cố gắng bám lên thế nào cũng không thể lên giường được.
Đường Tuế nhìn vậy, cảm thấy có chút đau lòng.
Ngay cả lên giường cũng không thể, vậy mà còn muốn bảo vệ muội muội.
Đáng khen ngợi!
Cuối cùng, Đường Tuế không thể nhìn nỗi nữa, đưa tay đỡ lấy mông Đại Bảo, đẩy cậu lên giúp cậu lên giường.
Ánh mắt Đại Bảo phiếm hồng, quệt miệng một cái, vừa thở hồng hộc vừa nhìn chằm chằm Đường Tuế.
"Tiểu Bảo, con nằm xuống ngủ trước đi, nương...!ở chỗ này trông con."
Đường Tuế lấy cái khăn trên trán Tiểu Bảo xuống, cái khăn nóng hầm hập.
Nàng cầm chiếc khăn, nhúng vào chậu nước lạnh, chờ Tiểu Bảo nằm xuống mới vắt khô khăn rồi đặt lên trán Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo chớp chớp đôi mắt to tròn, không thể tin được nhìn Đường Tuế.
Cho tới bây giờ cô bé chưa từng thấy nương dịu dàng với mình đến thế, trước kia nàng luôn mắng cô bé là hàng lỗ vốn, có cái gì ngon cũng chưa từng để phần cho cô bé.
Nương ở trước mắt, có thật sự tồn tại ư?
Hay là do cô bé nằm mơ?
Tiểu Bảo cắn môi dưới, nhắm chặt hai mắt.
Nếu thật sự nằm mơ, cô bé hi vọng vĩnh viễn đừng tỉnh mộng.
Đại Bảo nằm xuống bên cạnh Tiểu Bảo, thật ra thằng bé đã rất mệt rồi, nhưng vì canh chừng Đường Tuế nên đôi mắt vẫn mở mãi, nhìn Đường Tuế không chớp mắt.
"Ta sẽ nhìn chằm chằm ngươi, ngươi đừng hòng tổn thương muội muội."
Đường Tuế ngồi xuống cái ghế nhỏ bên giường, nhìn thấy đôi mắt Đại Bảo bắt đầu đánh nhau.
Cuối cùng "phịch", ngã vào giường ngủ..