Bạch Nhu Uyển thở hắt ra một tiếng, sau đó ngay lập tức lấy lại tinh thần. Bài kiểm tra điểm 0 chỉ có thể gây vướng bận trong lòng nàng giây lát.
Nàng có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Nàng phải nhanh chóng chạy đến sân bóng. Hôm nay Sở Hàn thi đấu, xem cậu ta thi đấu quả thật khó như lên trời. Nàng phải chạy tới trước cổ vũ mới được, không thể để người kia tới trước.
Bạch Nhu Uyển nhanh như sóc mà đi mất, hoàn toàn không nghe thấy mấy tiểu đồng bọn đằng sau đang hớt hải kêu gọi.
"Bạch đại tiểu thư hoàn toàn không nghe thấy tiếng của chúng ta." Cô gái thở hổn hển, oán giận nói.
"Sở thiếu có thi đấu, cô ta vội đi cổ vũ cho vị hôn phu của mình cũng phải thôi." Một cô gái khác tiếp lời, nhưng giọng nói không tránh khỏi ghen ghét.
"Vị hôn phu? Tự cô ta cho rằng chứ Sở thiếu đâu có công nhận."
"Cô ta mặt dày mặt dạn dán vào. Giá rẻ đến không được."
Đây đều là những "chị em tốt" thường ngày của Bạch Nhu Uyển. Trước mặt thì khanh khanh ta ta nhưng sau lưng thì.. Quả thật một lời khó nói hết!
Hệ thống quan sát toàn bộ, kéo màn hình xuống.
Không hiểu sao nó có chút đáng thương cho nguyên chủ.
"Đến đâu rồi, Sở Hàn lên chưa?" Bạch Nhu Uyển tóm lấy một nữ sinh vội hỏi.
Ở sân bóng đã chật kín người, phải rất cố gắng nàng mới có thể len lỏi vào bên trong. Rất nhiều nữ sinh, có lẽ họ cũng nghe nói có Sở Hàn thi đấu mà kéo đến.
"C.. hưa.." Nữ sinh bị Bạch Nhu Uyển kéo ra thụ sủng nhược kinh mà lắp bắp.
Bình thường chỉ được nhìn nữ thần từ xa nhưng hôm nay lại được tiếp xúc gần như vậy khiến nữ sinh không khỏi luống cuống tay chân.
Khoảng cách gần như vậy nhưng nàng cũng không hề nhìn thấy chút nhược điểm nào trên khuôn mặt của nữ thần. Còn được nữ thần kéo tay. Tự nhiên cô cảm thấy có lẽ việc rửa tay cũng không quan trọng như vậy.. Nữ sinh hoa si mà nghĩ.
Bạch Nhu Uyển thả tay nữ sinh ra, nói một tiếng cảm ơn rồi lại tiếp tục chen lên hàng đầu.
Nữ sinh không khỏi che lại trái tim nhỏ đang không ngừng nhảy loạn.
Giọng nói nữ thần mềm mại!
Nàng không phải chưa từng nghe những tin đồn không hay về Bạch Nhu Uyển, nhưng gặp người thật lại.. khác quá.
Đúng là tin đồn vớ vẩn!
Bạch Nhu Uyển chen vào mãi mới bị xô lên hàng đầu. Ở đây có thể nhìn thấy toàn bộ sân bóng. Bởi vì nàng bị vướng giờ kiểm tra, nếu không đã thật sự trốn học canh cửa từ sớm để chiếm vị trí tốt.
Bạch Nhu Uyển vừa kiếm chỗ ngồi xuống, vừa định thở phào một hơi thì những tiếng hú hét ầm ĩ vang lên.
Nàng vừa ngẩng đầu tìm được nguyên nhân.
Sở Hàn ra sân!
Bình thường Sở Hàn rất ít ra sân. Vì vậy mỗi một lần hắn ra sân hiệu ứng lớn đến không tưởng, đặc biệt là các người hâm mộ nữ của hắn.
Nàng muốn chống đỡ không được những tiếng hét chói tai xung quanh.
Mặc dù Bạch Nhu Uyển cũng là một cái hoa si nhưng nàng mới không mất khống chế như vậy. Nàng ngạo kiều mà nghĩ.
Nếu đôi mắt nàng không nóng cháy như muốn lột sạch Sở Hàn thì có lẽ càng có sức thuyết phục.
"Sở thiếu, đại tiểu thư đến xem cậu kìa." Người bên cạnh mang theo trêu đùa huých lấy vai của Sở Hàn.
Sở Hàn thản nhiên né tránh, tiếp tục mặc vào đồng phục thi đấu. Ánh mắt của hắn như vô tình lướt qua vị trí của Bạch Nhu Uyển, chạm mắt với nàng.
Thiếu nữ ở đó, giữa biển người nhưng nàng thật sự như sáng lên. Chỉ nhìn qua thôi cũng khiến người ta không rời được mắt.
Phía bên kia, Bạch Nhu Uyển nhìn chằm chằm bị bắt gặp, không trách khỏi nóng hai bên tai, vội cúi đầu xuống.
Nhưng đại tiểu thư nàng làm sao có thể có rụt rè! Người ngại không bao giờ được là Bạch Nhu Uyển!
Nàng âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, ngẩng cao thiên nga cổ, đối mặt với ánh mắt của Sở Hà, thấy chết không sờn. Trông nàng giống như một con khổng tước kiêu ngạo.
Nhưng lúc này Sở Hàn đã không còn chú ý đến nàng nữa. Bạch Nhu Uyển không khỏi ủ rũ.
Không khí sân bóng sôi sục hẳn lên. Sở Hàn chạm tay vào đồng đội để thay thế vào vị trí của cậu ta. Hắn như một cơn gió lao vào bên trong. Thế trận vốn có chút lung lay ngay lập tức thay đổi.
Sở Hàn vốn đã tuấn tú vô trù lại càng đẹp ngời ngời. Khí chất lạnh lùng thường ngày có chút thay đổi, càng thêm mê người..
Hắn không đoái hoài gì với những người cổ vũ bên ngoài mà chỉ tập trung vào trận đấu. Trận đấu có thêm Sở Hàn mà lâm vào trận địa. Những cú bật nhảy cao, những cú ném dứt khoát vào rổ đã kéo xa khoảng cách với đội đối thủ. Nhưng Sở Hàn không hề lao lực. Hắn giống như một mãnh báo đang tung người bật nhảy, thong thả tuần tra trên chính lãnh thổ của mình. Chiến thắng đã nằm trong lòng bàn tay.
Sân bóng này như một sân khấu lớn, mà trung tâm của sân khấu ấy chính là Sở Hàn. Sáng chói đến không được!
Màn biểu diễn tuyệt vời khiến người ta khó có thể rời mắt.
Bên ngoài, không khí như bùng nổ, mỗi một lần Sở Hàn tung người là một lần hú hét ầm ĩ.
Bạch Nhu Uyển không khỏi cũng vì vậy mà hú hét, hoàn toàn không còn chút phong phạm đại tiểu thư ban đầu nào. Khuôn mặt nàng vì phấn khích mà ửng đỏ.
Khuôn mặt vốn kiều diễm lại càng rực rỡ lạ thường.