Phim tài liệu không chỉ cần quay phong cảnh núi tuyết, còn cần quay phong thổ nhân tình địa phương, sau đó chính là những động vật hoang dã trên núi.
Nhưng chụp ảnh động vật hoang dã cần sự may mắn.
Lúc vận khí tốt có lẽ có thể gặp được, nếu vận khí không tốt, phỏng chừng cái gì cũng không gặp được, người còn có thể gặp phải tuyết lở.
Mấy người nghỉ ngơi ở một nhà trọ địa phương, hoàn cảnh không tính là tốt, nhưng đã là nơi có thể tìm được, có nước có điện.
Nghe ông chủ nói, địa phương còn có rất nhiều cư dân trong nhà đều không có điện, chỉ có thể đốt đèn dầu, rất nhiều người uống nước để sống, cũng có người đi lên trên núi tuyết đào tuyết tan để ăn.
Sau khi nghỉ ngơi cả đêm, sáng sớm hôm sau trời còn chưa sáng, tổ quay phim đã rời giường.
Họ cần leo núi, lên núi chụp ảnh động vật quý hiếm, nếu không chụp được động vật quý hiếm, có thể chụp được một số thực vật quý hiếm khi bình minh đến.
Tổ quay phim tổng cộng có hai mươi sáu người.
Xe chỉ có thể chạy đến chân núi.
Ở dưới chân núi tuyết, ngẩng đầu không nhìn thấy đỉnh núi, nếu Khuyết Chu muốn, bây giờ cô hoàn toàn có thể bay thẳng lên đỉnh núi.
Đã rất lâu cô không bay, cái loại cảm giác xuyên qua từng tâng mây này, cô đã ròng rã ba ngàn vạn năm không cảm thụ qua.
Nhưng bây giờ cô cũng không thể bay lên, nếu không cô có thể sẽ bị coi là đối tượng nghiên cứu gì đó.
Hoặc là, lập tức bị những người đó phát hiện.
Gần núi tuyết, xung quanh rất lạnh.
Tân Lâm mặc hai chiếc áo lông vẫn cảm thấy lạnh muốn chết.
Cả người cô ấy phát run, nhưng trên mặt lại tràn đầy vẻ hưng phấn.
Mọi người trang bị xong, từng chút một dọc theo chân núi tuyết bắt đầu leo lên.
Đi được một nửa, Khuyết Chu bỗng nhiên dừng bước.
Tần Lâm thở hổn hẩn, cô ấy vừa thở hổn hển vừa hỏi: "Sao vậy? Có phải mệt quá không?"
"Không phải, chúng ta không nên tiếp tục đi lên, nên đi bên trái."
Tần Lâm có chút không hiểu lắm: "Nhưng tối hôm qua ông chủ nói, hẳn là con đường này, bên trái cũng không có đường."
Khuyết Chu nhìn chằm chằm bên trái, chỉ vào gió tuyết bên kia nói: "Nếu cô muốn chụp được thứ cô muốn, vậy nên đi theo tôi."
Vẻ kiên định trong mắt cô khiến Tần Lâm nghĩ tới ánh mắt Khuyết Chu khi tìm được mình, nói muốn tài trợ cho phim phóng sự của mình.
Như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của cô.
Có lẽ không phải Khuyết Chu tâm huyết dâng trào chọn cô ấy, tài trợ cho phim phóng sự của cô ấy.
Có lẽ ngay từ đầu cô đã chọn sẵn rồi.
Trong mắt cô lóe lên ánh sáng xinh đẹp như núi tuyết, mặt trời phía sau làm nổi bật núi tuyết, ánh sáng phản chiếu sau lưng cô.
Một khắc kia, trên người cô giống như khoác thêm một tầng ánh sáng.
Vì thế, Tân Lâm nói: "Tất cả mọi người, đi về phía bên trái!"
Tần Lâm là đạo diễn, tổ làm phim đều nghe lời cô ấy.
Mà Khuyết Chu ở trong mắt Tần Lâm là chúa cứu thế, Tân Lâm nghe Khuyết Chu.
Trong đoàn làm phim cũng có người kín đáo phê bình kín.
Một người diễn kịch thì biết cái gì, có thể đi theo mà không cản trở thì thôi, bây giờ lại tùy tiện thay đổi phương hướng, thật coi mình là chuyên gia?
Nhưng Khuyết Chu vẫn là kim chủ, cho nên Khuyết Chu chỉ có thể cảm nhận được vài ánh mắt không quá hữu hảo chiếu tới phía sau mình.
Cho đến khi lại đi gần một tiếng đồng hồ.
Bỗng nhiên có người hét lên một tiếng ngắn ngủi.
Tần Lâm mở to hai mắt, cô ấy nắm chặt cánh tay Khuyết Chu.
Trên tuyết cách đó không xa.
Một con hươu trắng đứng đó.
Từ màu lông, đến sừng xinh đẹp của nó, đến lông mi, thậm chí là móng vuốt đều là màu trắng.
Khuyết Chu mỉm cười: "Đẹp không?"
Tần Lâm hận không thể gật đầu xuống tận mặt đất, nói cũng không nên lời, đương nhiên đẹp, cái này có thể không đẹp sao?
Trực tiếp đâm trúng tim cô ấy!!!
Chính là cô ấy nói không ra lời, bây giờ vô cùng hy vọng người phía sau có thể tranh thủ thời gian, nhanh chóng giơ máy ảnh lên chụp!!
Sự thật là, người phía sau không tốt hơn cô ấy chút nào.
Sau đó một đám hươu trắng xuất hiện sau con hươu trắng đó.
Tựa như một đội ngũ bình thường.
Duy chỉ có đôi mắt kia là màu xanh da trời.
Giống như lúc này ngẩng đầu là có thể nhìn thấy bầu trời xanh.
Khuyết Chu vẫy vẫy tay với con hươu kia.
Tần Lâm: Chúa cứu thế đang làm gì vậy? Tôi thừa nhận trong lòng tôi cô là chúa cứu thế, nhưng Thần Lộc không biết cô nhalII
Hoạt động tâm lý của cô ấy vô cùng phong phú.
Ngay tại thời điểm cô ấy muốn đưa tay ngăn lại.
Đột nhiên, con hươu thần vẫn luôn nhìn nhất cử nhất động của bọn họ.
Từng bước từng bước đạp tuyết mà đến.
Sau đó dùng trán của mình dán lên lòng bàn tay Khuyết Chu.
Tần Lâm:!IIIII
Ảo giác đi, đây nhất định là ảo giác?I!
Ị
Cho đến khi Khuyết Chu sờ vào con hươu trắng kia, rốt cuộc Tần Lâm cũng lấy lại tỉnh thần, cô ấy tự véo mình một cái.
Đậu má đau quá, không phải ảo giác!
Chúa cứu thế... Chuyện này... Chuyện này...
"Không phải cô muốn quay phim tuyên truyền sao? Quay đi, lát nữa chúng sẽ đi, không nhanh quay phim sẽ không kịp nữa."
Vừa rồi ở trên đường, cô ấy cảm thấy Khuyết Chu cái gì cũng không biết, bây giờ mới cảm thấy chính mình mới là người cái gì cũng không biết chứ không phải cô.
Tần Lâm: "Chúa cứu thế, cô nói thật cho tôi biết, cô có phải thật sự là chúa cứu thế không?
Khuyết Chu: "Kỳ thật tôi không phải chúa cứu thế, tôi là... Yêu tinh."
Tần Lâm quay đầu nhìn cô, ôm chặt lấy cánh tay cô: "Vậy tôi cũng mặc kệ, đùi cô, tôi ôm chắc rồi!!!"
Có Khuyết Chu ở đây, một đám Thần Lộc vô cùng phối hợp.
Tổ làm phim chụp rất sảng khoái, lại vào lúc trời quang mây tạnh sáng ngời, chụp được thực vật mà mình vẫn muốn chụp, đó là một loại hoa thuần trắng sinh trưởng ở độ cao hai ngàn mét so với mực nước biển.
Lúc Tần Lâm xuống chân núi đã kích động run rẩy vài cái, nếu không có Khuyết Chu túm lấy, hôm nay mạng nhỏ của cô ấy chắc cũng phải bỏ lại ở nơi này.
Homestay cách núi tuyết nửa giờ lái xe.
Trên đường tới, ngoại trừ Tần Lâm, những người còn lại trong tổ làm phim không nói chuyện với Khuyết Chu.
Kỳ thật Khuyết Chu cũng có thể hiểu được.
Trước kia cô từng gặp một số người làm nghệ thuật luôn kiêu ngạo hơn người bình thường một chút.
Tần Lâm co dãn được như vậy, thật sự là không thấy nhiều.
Nhưng trên đường vê.
Một đám người hận không thể cung phụng Khuyết Chu.
Hỏi cô có phải thần tiên trên trời hạ phàm hay không?!
Nhất là lúc chụp ảnh, bọn họ đều có thể cảm nhận được sự ỷ lại của Thần Lộc đối với Khuyết Chu.
Đây không phải là công chúa trốn chạy sao?
Giao tiếp với động vật nhỏ là kỹ năng cần thiết sao?
Khuyết Chu nói mình khi còn bé cũng rất hay chơi với động vật nhỏ để đáp cho qua chuyện, sau đó lấy lý do mình có chút buồn ngủ, muốn nghỉ ngơi một hồi.
Lúc sắp đến nhà nghỉ.
Khuyết Chu mở mắt.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Núi tuyết hình như vẫn rất gần, khói bếp lượn lờ từ trong những căn nhà niên đại bốc lên, cùng mây trên trời chồng lên nhau, có chút phân không rõ.
Bên ngoài nhà nghỉ có một cái cây, trên cây treo đầy lụa, đủ loại màu sắc.
Dưới tàng cây có một thiếu niên.
Thiếu niên mặc áo lông màu trắng, còn có một cái mũ lông xù thật to.
Chỉ lộ ra đôi mắt xinh đẹp kia.
Trái tim cô rốt cuộc cũng trầm xuống.
Xe dừng lại, cô lập tức mở cửa xe, dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người.
Chạy vào trong lòng Yến Thanh.