Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 283




Khuyết Chu biến thành mèo con càng dễ hơn cho Cư Hoài.

Cư Hoài đi đâu cũng mang theo cô, chỉ thiếu lúc đi vệ sinh cũng muốn đưa cô theo luôn mà thôi.

Là tổng giám đốc của vài công ty, Cư Hoài bận muốn chết, bởi vì làm việc ở nhà, rất nhiều công việc của anh trở nên phiền toái hơn không ít, một ngày có đôi khi phải mở ba bốn cuộc họp.

Mà mỗi lần họp, anh đều mạnh mẽ ôm Khuyết Chu vào lòng.

Mặt thối lạnh lùng của ông chủ lại ôm một con mèo nhỏ cao quý lãnh diễm xinh đẹp trong tay.

Ngay từ đầu tất cả mọi người đều vô cùng khiếp sợ, kinh ngạc biết được ông chủ lãnh khốc vô tình quả quyết như vậy lại thích mèo?

Thời gian bọn họ làm việc với Cư Hoài rất nhiều nên mọi người đều coi nhau như người trong nhà.

Thậm chí lúc Khuyết Chu chưa xuất hiện, có người đã mở miệng hỏi: "Ông chủ, ừm... mèo của ngài đâu?"

Những lời này như lấy lòng được Cư Hoài, hai chữ của ngài cường điệu quyền sở hữu của mình, anh quay đầu nhìn Khuyết Chu đang ngủ trên sô pha nhỏ bên cạnh, đưa camera máy tính nhắm ngay vào người Khuyết Chu.

Mèo con thuần trắng cuộn tròn như một cục bông tuyết, nữ quản lý cấp cao kia che miệng, thiếu chút nữa bị dáng vẻ đáng yêu của cô làm cho sướng muốn chết.

Những nhân viên còn lại cũng đã bị con mèo nhỏ xinh đẹp này bắt được hồn từ lâu.

Có người to gan hỏi: "Ông chủ, khi nào thì đưa mèo nhỏ đến công ty vậy, chúng tôi muốn gặp mặt một chút, chắc chắn mèo con của ông chủ sẽ càng đẹp mắt hơn khi nhìn thấy được trực tiếp."

Cư Hoài nhướng mày, đúng là một ý kiến hay.

Tránh được một số người luôn muốn đánh chủ ý lên người Tiểu Chu.

Anh gật đầu: "Được, nếu mèo nhỏ của tôi đồng ý, hôm khác sẽ mang đến công ty."

Đương nhiên Khuyết Chu sẽ không từ chối, dù sao bây giờ cô chỉ là một con mèo nhỏ mỗi ngày chỉ biết ăn rồi lại ngủ, Cư Hoài nhất định phải đưa chậu cát dành cho mèo vào để ở trong phòng của mình, ngay từ đầu cô còn khó tiếp nhận chuyện đi vệ sinh trước mặt một nửa kia của mình.

Nhưng thời gian dài, cô lại cảm không sao cả, thậm chí mỗi lần Cư Hoài lau mông cho cô, cô cũng không thèm nhúc nhích, trong lòng đểu lẩm bẩm mình chỉ là một con mèo nhỏ.

Mà Cư Hoài rất hưởng thụ hành vi chăm sóc Khuyết Chu, nhất là nhìn Khuyết Chu yên tĩnh nằm trong lòng mình, dục vọng chiếm hữu trong nội tâm của anh mới có thể thỏa mãn trong chốc lát.

Vài ngày sau, Cư Hoài vừa vặn có một hạng mục cần mình tự mình đi ký tên.

Anh ôm mèo xuất hiện ở trong công ty, đoàn người trong công ty cũng đã nổ tung.

Không ít người đều chụp hình Cư Hoài ôm mèo, đủ loại góc độ.

Anh đặt Khuyết Chu vào trong phòng làm việc: "Tiểu Chu, em ở đây chờ tôi, tôi sang phòng bên cạnh nói chuyện, em ngủ một lát đi, tôi sẽ lập tức về ngay."

Khuyết Chu nói được.

Nhưng mà ngay khi Cư Hoài rời khỏi văn phòng, Khuyết Chu nghe thấy cửa văn phòng cạch một tiếng, bị khóa lại.

Ngay sau đó là yêu khí tràn ngập, trong phòng làm việc xuất hiện một người quen.

"Đã lâu không gặp, tiểu phế vật." Giọng nói của Tử Ương quanh quẩn trong phòng làm việc, hình người của cô ta xinh đẹp lại thanh thuần, cực kỳ đẹp mắt.

Trong nội dung cốt truyện, Tần Dĩ Nam công khai thân phận của Tử Ương với bên ngoài.

Vốn fan hâm mộ của Tần Dĩ Nam chiếm đa số, nhưng Tử Ương dựa vào khuôn mặt này khiến cho đại đa số fan hâm mộ không nói nên lời, dù sao thiên phú của cô ta cũng rất tốt.

Nguyên chủ rất hâm mộ Tử Ương.

Nhưng mà bây giờ xem ra, thiên phú của Tử Ương có thật sự là của cô ta, hay là trộm được từ nguyên chủ?

Khuyết Chu nâng mí mắt lên một chút, trong mắt đều là vẻ lãnh đạm, cái đuôi xinh đẹp của cô đặt ở trên đầu mình, vừa vặn có thể che mắt lại.

Đột nhiên cảm thấy biến thành mèo cũng rất tốt.

Trong khoảng thời gian này, Khuyết Chu dùng linh khí của mình cố gắng phong ấn lực lượng trong thân thể, cô muốn loại bỏ phong ấn, nhưng dù sao cũng là thân thể nguyên chủ, nếu loại bỏ phong ấn, nói không chừng cỗ thân thể này cũng sẽ tan thành mây khói, Khuyết Chu không thể mạo hiểm.

Nhưng trước khi tìm được phương pháp biến thành người, phong ấn lực lượng trong thân thể là biện pháp tốt nhất.

Sắp thành công rồi, còn thiếu chút nữa!

Kết quả bây giờ nhìn thấy Tử Ương, Khuyết Chu ít nhiều cảm thấy có chút xui xẻo.

Nhưng thái độ không nói lời nào của Khuyết Chu như chọc giận Tử Ương.

Yêu khí trong tay cô ta quấn quanh Khuyết Chu trong nháy mắt, trên khuôn mặt xinh đẹp viết đầy hai chữ dữ tợn: "Rốt cuộc cô đã làm cái gì với anh Dĩ Nam, bây giờ anh Dĩ Nam lại..."

"Tử Ương!" Giọng nói của Tần Dĩ Nam đột nhiên xuất hiện trong phòng làm việc.

Tử Ương vốn vô cùng kiêu ngạo, sau khi nghe thấy giọng nói của Tần Dĩ Nam, lập tức lộ ra vẻ mặt sợ hãi, năm ngón tay cô ta lập tức nắm chặt lại, thân thể Khuyết Chu bị lực lượng của Tử Ương khống chế bay lên trời, cuối cùng bị Tử Ương bắt được cổ.

Bóng dáng Tần Dĩ Nam xuất hiện trong văn phòng, sau khi nhìn thấy Khuyết Chu bị Tử Ương bóp cổ, hai mắt đỏ lên, gắt gao nhìn chằm chằm Tử Ương, tức giận ngập trời: "Thả Tiểu Chu raI!"

Tử Ương như nghe thấy chuyện cười gì đó: "Trước kia rõ ràng anh thích em nhất, nhưng bây giờ anh lại vì Khuyết Chu, anh lại muốn em dập đầu bôi tội!" Khuyết Chu cũng có chút kinh ngạc, kiếp trước nguyên chủ qua đời, cho dù Tần Dĩ Nam hối hận, cũng không nên ôm địch ý lớn như vậy với Tử Ương mới đúng.

Nhưng Tần Dĩ Nam bây giờ nhìn Tử Ương như nhìn kẻ thù vậy.

Chẳng lẽ sau khi nguyên chủ qua đời, Tần Dĩ Nam cũng bị Tử Ương giết chết?

Cô bắt đầu xem kịch, phong ấn trong người sẽ bị cô tạm thời phong ấn lại, cô cũng có thể khôi phục lại hình dáng con người nhanh hơn, nhưng thời gian khôi phục này sẽ ngắn hơn một chút.

Tần Dĩ Nam bây giờ còn tiều tụy hơn lần trước.

Hạt vừng nhỏ nói: "Sự nghiệp ở thế giới loài người đã bị trùng kích, tu vi của hắn cũng bị cắn trả, hơn nữa hiện tại hắn cũng bị rừng rậm truy nã, nhưng chỉ trong một khoảng thời gian không gặp, sao hắn lại biến thành như vậy rồi?"

Ánh mắt lạnh lùng của Tần Dĩ Nam biến hóa kỳ lạ nhìn chằm chằm Tử Ương, không hề có tình cảm nào: "Tôi lặp lại lần nữa, thả Tiểu Chu ra, nếu không bây giờ tôi sẽ giết chết cô!"

"Tần Dĩ Nam! Anh là tên lừa đảo! Sao anh có thể đối xử với em như vậy!" Tử Ương khóc rống lên, cô ta hung tợn nhìn Khuyết Chu: "Đều tại cô, nhất định cô đã làm gì đó với anh Dĩ Nam, tôi muốn giết côI!!"

Đương nhiên cô không thể bị cô ta giết được, vì Tân Dĩ Nam dùng tốc độ cực nhanh, khống chế lực lượng của mình biến thành một lưỡi dao sắc bén, trực tiếp chặt đứt cái tay đang khống chế Khuyết Chu của Tử Ương.

Đau đớn kịch liệt truyền đến, tiếng hét chói tai của Tử Ương tràn ngập toàn bộ văn phòng, yêu khí bao phủ trong văn phòng cũng tiêu tan, vì thế tiếng hét chói tai truyền khắp toàn bộ công ty.

Cũng truyền vào trong tai Cư Hoài đang nói chuyện ở phòng bên cạnh.

Anh mạnh mẽ đứng dậy, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi khiến ông chủ đang nói chuyện với anh cũng hoảng sợ.

Nhưng đã không còn kịp.

Chờ lúc anh chạy đến, chỉ nhìn thấy Khuyết Chu bị Tần Dĩ Nam ôm vào trong ngực, mặt đất đều là máu, còn có một cái chân của một động vật lông xù nào đó.

Cư Hoài vội vàng nhìn Khuyết Chu, phát hiện không phải của cô mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

"Tiểu Chu vốn nên là của tôi, ở chỗ của anh, phong ấn trong thân thể em ấy không thể nào được giải trừ, anh không có cách nào giúp được em ấy." Tần Dĩ Nam cười lạnh: "Nhưng tôi thì có thể, tôi đã tìm được phương pháp có thể làm cho lực lượng phong ấn trong thân thể em ấy biến mất.

Cư Hoài, anh thua rồi."

"Tiểu Chul" Cư Hoài vươn tay bắt lấy.

Trong không khí chỉ còn lại một lớp khói.

Sương khói tiêu tán, trong phòng làm việc không còn bóng người.