Miếng che mắt trói buộc anh đã được gỡ xuống, thay vào đó là lòng bàn tay của Khuyết Chu.
Lòng bàn tay lộ ra chút ánh sáng, anh cơ hồ đã cảm giác được cánh môi Khuyết Chu cách miệng mình không đến một cm.
Đúng như Khuyết Chu nói, bây giờ ý thức của anh vô cùng tỉnh táo, tỉnh táo nhìn linh hồn của mình đang đắm chìm trong giọng nói của Khuyết Chu.
"Tiểu... Khuyết Chu, tôi xin lỗi vì hành vi lúc trước của mình."
"Tôi không muốn nghe những thứ này." Khuyết Chu không buông tay trái của mình ra, tiếp tục đặt tay phải lên trên ngực Cư Hoài, ngửa đầu chậm rãi thổi một hơi vào yết hầu của anh.
Hơi nóng giữa hơi thở phun lên yết hầu khiến cả thân thể anh như bị tra tấn.
Bây giờ nhiệt độ đã về trạng thái mười mấy độ, nhưng trên trán của anh đã chảy đầy mồ hôi.
Một lúc lâu sau, cô cố nén giọng khàn khàn hỏi: "Vậy anh... muốn nghe gì?"
"Không phải bọn họ dạy anh phải nói những gì sao?"
"Có dạy." Nhưng Cư Hoài cảm thấy rất mạo phạm.
Cái từ mạo phạm này chưa từng xuất hiện trong từ điển của Cư Hoài, nhưng giờ phút này anh lại sợ Khuyết Chu tức giận.
Anh không thể nhìn thấu cô gái đứng trước mặt mình này.
Vẫn bị cô dắt mũi, mà chính mình lại không tức giận, thậm chí anh có thể nghe được trái tim mình đập cực nhanh trong đêm tối.
Cư Hoài hít sâu một hơi: "Em... em làm chị dâu của tôi được không?”
"Hả?"
"Không phải, không phải." Cư Hoài căng thẳng, bắt đầu nói mà không biết lựa lời: "Ý của tôi là, em làm chị dâu của Cư Mộng có được không?”
Khuyết Chu cười, cuối cùng cũng buông tay anh ra.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, nơi này là một nơi hoàn mỹ có thể nhìn thấy mặt trăng, khoảng cách giữa mặt trăng với bọn họ rất gần, ánh trăng vừa lớn vừa sáng.
Dưới ánh trăng, rõ ràng anh nhìn thấy cặp mắt xinh đẹp của Khuyết Chu kèm theo chút trêu người.
Cô ồ một tiếng: "Anh nghẹn nửa ngày chỉ nói một câu như vậy thôi sao?"
"Tôi..."
Ánh mắt cô như cái móc câu làm ánh mắt Cư Hoài không thể rời khỏi cô.
Anh không nhớ mình đã hít thở sâu lần thứ bao nhiêu: "Tôi rất thích em."
"Ừ, tôi biết."
"Vậy em..."
"Nhân yêu thù đồ, nếu tôi thật sự yêu đương với anh, trăm năm sau khi anh chết đi, tôi vẫn là bộ dáng này, anh có nghĩ tới chuyện này không?”
Ai biết Cư Hoài ừ một tiếng: "Có nghĩ tới, nhưng tôi không quan tâm, hay nói là... em quan tâm chuyện này?”
Khuyết Chu: "Đương nhiên tôi quan tâm đến chuyện này rồi, tôi không thể chịu được cảnh người mình yêu rời khỏi thế giới này trước mình được, bây giờ tôi còn muốn báo thù, kẻ địch của tôi cũng cố ý muốn gây rắc rối cho anh.
Có lẽ tôi có thể tìm được phương pháp biến thành con người trên người của bọn họ, chờ đến lúc tôi tìm được, tôi sẽ đồng ý yêu đương với anh."
Đôi mày kiếm của Cư Hoài nhíu lại: "Vậy nếu em không thể tìm thấy thì sao?"
Khuyết Chu không nói chuyện.
"Không tìm thấy... sẽ không ở bên nhau, đúng không?" Cư Hoài có chút đau khổ, sau đó anh lại nói: "Những lời này của em, tôi tự hiểu ngầm là em cũng thừa nhận mình thích tôi." "Ha ha ha, anh không cần phải tự hiểu ngầm, quả thật tôi thích anh.
Nếu không thích anh, tôi sẽ không cứu anh, đêm hôm đó tự mình tôi cũng có thể rời đi, cứu anh lại tăng thêm một phần nguy hiểm cho tôi, đương nhiên là vì thích nên tôi mới làm vậy rồi."
"Em thích... khuôn mặt này của tôi sao?"
"Khuôn mặt của anh rất đẹp." Khuyết Chu đưa tay vuốt ve hai má của Cư Hoài, cố ý nói như vậy, cô nhìn thấy trên mặt Cư Hoài là vẻ xấu hổ và mất mát.
Có lẽ cô ấy thật sự thích khuôn mặt này của mình mà thôi!
Vì trừng phạt lòng phòng bị của anh đối với cô lúc trước nên cô quyết định để anh hiểu lầm như vậy.
Ánh trăng rất sáng, Cư Hoài ngồi trên cỏ, Khuyết Chu vẫn giống như trước tìm một góc độ thoải mái nằm trong lòng anh.
Thân thể của cô rất mềm mại rất ấm áp, Cư Hoài vẫn cảm thấy trên thế giới này không ai đáng tin cậy, đây là lần đầu tiên anh tìm được cảm giác an toàn và hơi ấm từ trên người của người khác.
Điều này làm cho toàn bộ linh hồn của anh như thả lỏng vào giờ phút này.
Khuyết Chu đột nhiên nói: "Tôi có dự cảm, qua một thời ngắn tôi sẽ biến trở về bản thể là một con mèo, đến lúc đó sẽ có rất nhiêu chuyện cần làm phiền anh."
"Em không thể duy trì hình người được sao?" Cư Hoài hỏi.
"Ừ, trong thân thể của tôi có một cái phong ấn, dựa vào chính mình thì không có cách nào hoàn toàn phá tan phong ấn được, nhưng chuyện tôi giúp Cư Mộng chắc là bên phía Hồ tộc đã biết, đến lúc đó sẽ cần đến anh."
Nghe cô nói cần anh, tư thế ngồi của Cư Hoài cũng thay đổi không ít: "Muốn tôi làm gì thì cứ nói."
"Thật sao?" Khuyết Chu ngẩng đầu: "Tôi muốn cái gì cũng được sao?"
Cô đột nhiên kéo dài âm cuối khiến trái tim Cư Hoài lại bắt đầu đập điên cuồng, anh gật đầu.
Người phụ nữ đột nhiên chống đỡ thân thể, ghé vào tai anh nhỏ giọng nói: "Vậy còn anh? Muốn anh thì sao?"
Âm ầm...
Trong đầu Cư Hoài giống như có pháo hoa nở rộ.
Trong đầu anh biến thành một mớ hỗn độn, nửa ngày cũng không biết nên nói cái gì, thậm chí quên cả hô hấp.
Cho đến khi bả vai Khuyết Chu run run ở trong lòng mình, Cư Hoài mới mở miệng, há to miệng thở hổn hển, trên tay dùng sức, gắt gao ôm lấy người trong lòng, hung tợn nói: "Sau này ít nói mấy lời như vậy đi."
"Nói nhiều sẽ có hậu quả gì sao?"
"Sẽ bị ăn sạch sẽ, tốt nhất em đừng nên như vậy nữa."
Khuyết Chu a một tiếng: "Nhưng tôi lại rất thích như vậy, chẳng lẽ anh không thích sao?"
Cô lại nhíu mày, mở to mắt vô tội nhìn anh.
Cư Hoài nhắm mắt lại, anh hoàn toàn bị cô đánh bại rồi.
*x**
Trên máy bay, Lý Diên Thừa ngồi ở khoang hạng nhất.
Anh ta nhắm mắt dưỡng thần, liên tục làm việc gần 20 tiếng khiến mình là một bán yêu, mọi phương diện của thân thể đều tốt so với con người bình thường, nhưng vẫn sẽ vì cường độ công việc quá cao mà cảm thấy mệt mỏi.
Khoang hạng nhất vô cùng yên tĩnh, tiếp viên hàng không vừa mới mang một ly sữa tươi đến.
Bỗng nhiên, tiếng bước chân tới gần, dừng lại bên cạnh anh ta.
Lý Duyên Thừa theo bản năng cho rằng là ai nhận ra mình, nhưng anh ta thật sự quá mệt mỏi, giơ tay xin lỗi nói: "Bây giờ tôi mệt chết đi được, không nhận chụp ảnh, xin lỗi." "Ảnh đế thật đúng là thân sĩ, trách không được ai nhìn thấy anh đều khen ngợi anh."
Giọng nam dễ nghe vang lên, quan trọng nhất là âm thanh này làm cho Lý Diên Thừa tỉnh táo lại không ít, anh ta như có như không ngửi thấy một cỗ yêu khí trong không khí.
Lý Diên Thừa mở to mắt, một trận gió quét đến, anh ta lập tức quay đầu nhưng yêu khí vẫn làm tổn thương đến gò má của mình.
Lý Diên Thừa lập tức nhận ra Tần Dĩ Nam: "Tôi và anh không thù không oán, anh làm vậy là có ý gì?
Đáy mắt Tần Dĩ Nam lộ vẻ điên cuồng: "Quả thật anh và tôi không thù không oán, nhưng anh và Tiểu Chu đã hợp thành một nhóm, Tiểu Chu là của một mình tôi, tôi không cho phép bất luận kẻ nào tới gần em ấy, tôi chỉ muốn mượn khuôn mặt này của anh dùng một chút.
Giết anh, giết Ngọc Điệp, giết Thánh Úy, còn có Cư Hoài khiến người ta chán ghét kia nữa, Tiểu Chu chính là của một mình tôi."
Lý Diên Thừa biết người này là idol mới nổi, nghe nói cả người tao nhã, khiêm tốn, còn người trước mắt này không có dính dáng gì đến mấy chữ đó cả.
Hiển nhiên hắn chính là một tên điên!