Cư Mộng xì một tiếng: "Cô đừng ở đó mà khoác lác nữa, một đứa con nít như cô thì có bản... AI"
Lời còn chưa dứt, không biết lúc nào Ngọc Điệp đã đưa tay bắt được cánh tay của cô ta, một đôi tay nho nhỏ nhìn vô lực nhưng chỉ cần bóp nhẹ một cái đã làm cho Cư Mộng đau muốn chết.
Cô ta đau đến khóc lên, Khuyết Chu nhìn vào gương chiếu hậu: "Được rồi, thả cô ấy ra đi."
Lúc này Ngọc Điệp mới buông tha cho Cư Mộng, tiếp tục mút kẹo que của mình, vẫn là dáng vẻ ngây ngô như một đứa trẻ.
Cư Mộng mắt ngấn lệ, dùng ánh mắt long lanh đáng thương nhìn Khuyết Chu: "Chị dâu, sao đứa con nít này lại ra tay ác như vậy chứ?”
"Cô ấy không phải trẻ con, chỉ nhìn như một đứa trẻ mà thôi."
Cư Mộng sửng sốt hồi lâu, bỗng nhiên nhớ tới bộ phim kinh dị oán hận của cô nhỉ mà mình đã xem, nữ chính cũng có dáng vẻ như một đứa trẻ, nhưng tuổi thật đã hơn 40 tuổi.
Chẳng lẽ...
Cư Mộng nuốt nước miếng: "Thì ra cô đã hơn bốn mươi tuổi?"
"Tôi hơn chín..." Hơn chín trăm tuổi còn chưa nói xong, Ngọc Điệp đã nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Khuyết Chu.
Tuy rằng đến bây giờ, Mộng Điệp không biết tu vi của Khuyết Chu là bao nhiêu, năm nay cô bao nhiêu tuổi, thậm chí ở trong miệng của bác sĩ Thánh, rất có thể Khuyết Chu chỉ mới hơn một trăm tuổi.
Ở trong mắt cô ta, yêu tinh mới hơn một trăm tuổi chỉ là một đứa con nít mà thôi.
Nhưng cô ta lại sợ Khuyết Chu giống như một loại bản năng vậy.
Khuyết Chu liếc mắt một cái, cô ta ngoan ngoãn nuốt những lời sắp ra khỏi miệng xuống, sau đó đổi giọng: "Tôi chỉ hơn hai mươi tuổi mà thôi."
Cư Mộng khiếp sợ không thôi, mặc dù cô ta từng gặp qua không ít những người đã qua tuổi thành niên nhưng cơ thể vẫn như một đứa trẻ trên TV, nhưng khi người thật xuất hiện ở trước mắt mình, cô ta thật sự không nhìn ra chút khác biệt nào, nhìn thần thái hay làn da của Ngọc Điệp đều giống như một đứa trẻ.
Xe chạy rất nhanh, cuối cùng dừng lại ở một quán bar.
Nhìn quán bar xa hoa trụy lạc trước mắt, phối hợp với ba chữ Lạc Thiên Phái, luôn cảm thấy nơi này có loại cảm giác như công viên trò chơi được nâng cấp hơn của thanh thiếu niên.
Cư Mộng có chút sợ hãi: "Chị dâu, nếu như lời chị nói là thật, vậy người kia có thể là ai? Là thuật sĩ hay là...
"Không phải người."
Khuyết Chu trả lời quá nhanh, nhanh đến nỗi Cư Mộng suýt chút nữa cho rằng Khuyết Chu đang mắng mình.
Một lúc lâu sau mới kịp phản ứng, người ẩn sau màn kia mà Khuyết Chu đang nói không phải là con người?
Cô ta hít sâu một hơi: “Chị dâu, thật... thật sao?”
Ngọc Điệp cười híp mắt nói tiếp: "Thật đó, nếu cô sợ thì cứ ngồi ở trên xe đi đứng xuống."
Hiển nhiên phép khích tướng này không có tác dụng, bởi vì Cư Mộng lại thuận theo bậc thang này mà leo xuống, ngoan ngoãn gật đầu ngồi trên ghế lại phụ: "Được, vậy tôi ở chỗ này đợi hai người, sẽ không gây phiền toái của hai người."
Ngọc Điệp: "... 2"
Khuyết Chu lạnh lùng mở cửa xe ra, với tay lôi Cư Mộng ra ngoài: "Cô nhất định phải đi, nếu cô không đi, sao chúng tôi biết được bạn của cô là ai?"
"Tôi có thể đưa ảnh chụp cho hai người mà..." Cư Mộng lầm bầm, không dám nói quá lớn tiếng.
So với anh trai, người chị dâu này nhìn càng dọa người hơn, nhưng mấu chốt chính là cô quá xinh đẹp, tuy hơn hung dữ nhưng cô ta lại không nhịn được nhìn người chị dâu này thêm vài lần.
Trong tâm trạng rối rắm, Cư Mộng run rẩy bị Ngọc Điệp và Khuyết Chu kẹp ở giữa đi vào trong quán bar.
Mới vừa vào quán bar, Khuyết Chu đã ngửi thấy một cỗ yêu khí nhàn nhạt, yêu khí cũng không nồng đậm.
"Cô ấy ở đó." Cư Mộng chỉ vào một dãy ghế bên phải có ba người ngồi ở nơi đó: "Cô gái kia là bạn học của em, tên Ly Nho, bên trái là bạn trai của Ly Nho, người đàn ông bên phải chính là người đàn ông lúc trước dán hình xăm cho em."
Ngọc Điệp ăn xong kẹo que, Khuyết Chu thuận tay đưa cho cô ta một cây khác.
Hai mắt của cô ta sáng lên, tâm trạng cũng tốt hơn không ít, không chút để ý nói: "Chỉ có chút tu vi như vậy, 5 phút là xong."
Cô gái nhỏ mặc váy bông nhảy nhót đi đến phía trước, Khuyết Chu lôi kéo Cư Mộng ngồi ở một bên, vừa nhìn tình huống bên kia vừa hỏi: "Cô có nhớ lần đầu tiên mình gặp anh ta là khi nào không?”
Cư Mộng lập tức trả lời: "Khoảng ba tháng trước, khi đó anh trai đang ở nước ngoài tham gia một lần hành động bí mật, lúc đó anh ấy đã dặn em không được chạy loạn khắp nơi, mỗi ngày em đi học xong thì về nhà chứ không làm chuyện gì khác.
Mỗi ngày đều như vậy khiến em cảm thấy rất nhàm chán, Ly Nho thấy vậy đã dẫn em đến nơi này, đó là lần đầu tiên em gặp anh ta."
"Ý cô là, lần đầu tiên gặp mặt đã dán hình xăm này lên cổ?"
"Vâng, em cảm thấy nó rất đẹp mắt.
Anh trai quản em rất nghiêm, muốn em nghiêm túc học tập, cũng vì em bị quản quá nghiêm nên đôi khi cũng có tâm lý phản nghịch..." Nói đến đây, Cư Mộng cảm thấy mình ít nhiều có chút quá mức phản nghịch, nhưng người có đôi khi chính là như vậy, thích làm cho bản thân phải cảm thấy hối hận sau khi trưởng thành mới được.
Khuyết Chu nhìn cô ta một cái: "Tôi còn tưởng rằng cô và Cư Hoài là... người yêu.
Lúc trước tôi nghe cô gọi anh ấy là A Hoài."
Cư Mộng nhanh chóng xua tay lắc đầu: "Không phải không phải, đó là tên thân mật mà em hay gọi anh ấy mà thôi."
Vậy mà cô cứ tưởng là ánh trăng sáng của anh, hóa ra là một con rồng con.
"Chị dâu ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, tuy rằng em và anh trai không có quan hệ huyết thống, nhưng hai người bọn em tình như thủ túc, hơn nữa anh trai của em hung dữ như vậy, thích ai cũng được chứ em không dám thích anh ấy..."
Đáy mắt cô ta thật sự hiện lên một chút sợ hãi, loại sợ hãi đối với trưởng bối nghiêm khắc.
Lúc này Khuyết Chu mới thu hồi ánh mắt quan sát của mình, ừ một tiếng.
Bỗng nhiên, ánh đèn trên đỉnh đầu bắt đầu lóe lên.
"Râầm" một tiếng, ngọn đèn trên đỉnh đầu Khuyết Chu và Cư Mộng bỗng nhiên nổ tung.
Cư Mộng sợ tới mức hét chói tai, ánh mắt của cô ta bị một đôi tay che lại, mùi thơm trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến, Khuyết Chu ôm bả vai của cô ta, mở miệng lạnh nhạt nói: “Đừng sợ."
Cô ta thật sự không còn sợ nữa.
Giọng nói này như ẩn chứa một sức mạnh nào đó, giống như lần kia anh trai được vị kia chọn trúng, anh trai đã ôm Cư Mộng rồi nói: "Đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ không bỏ em lại một mình."
Khi đó cô ta mới tám tuổi.
Cách mười năm, cô ta lại có cảm giác đã lâu không gặp này.
Quả thật Khuyết Chu chính là chị dâu định mệnh của mình!!!
Trong quán bar có chút hỗn loạn, yêu khí đánh vỡ mấy ngọn đèn, Khuyết Chu nhìn về phía Ngọc Điệp, cô ta le lưỡi, nói với cô bằng khẩu hình miệng: Tôi sẽ khống chế.
Nhìn ba người đối diện đã mê man, Khuyết Chu kéo theo Cư Mộng ngồi xuống ghế.
Loại quán bar này tương đối hỗn tạp, mặc dù đèn vỡ nhưng chỉ hỗn loạn vài phút, vài phút sau đã được quét dọn sạch sẽ, mọi người lại bắt đầu vặn vẹo thân thể trên sàn nhảy.
Lúc này Khuyết Chu mới buông Cư Mộng ra, cô ấn ngón cái vào mi tâm của Hồ yêu trước mặt.
Một ánh sáng kỳ dị lóe lên.
Cư Mộng mở to hai mắt, lúc ánh sáng lóe lên, cô ta nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông dần biến thành...
"Anh ta là Cẩu yêu?!" Cư Mộng mở miệng nói.
Ngọc Điệp: "... Là Hồ yêu, mắt cô có vấn đề à?"
Cư Mộng: "... A a a, rất giống mà."
Ngọc Điệp: "Nếu là chó cũng không thể gọi là Cẩu yêu, cô có biết nói chuyện không vậy?"
Cư Mộng rầm rì hai tiếng.
Mặc kệ anh ta là yêu quái gì, dù sao cũng không phải là yêu quái tốt.