Trong bóng đêm đen kịt, Khuyết Chu theo Cư Hoài về nhà.
Mới vừa mở cửa, Tử Tức lập tức mở miệng: "Tiểu Bạch, dì giúp việc kia đã bị lão đại đuổi đi rồi.
Cô yên tâm, bà ta sẽ không ở nổi trong thành phố này nữa, lúc trước lão đại đã lắp camera trước khi đi, trước đó lão đại có chút bận rộn cho nên không về kịp, cô đừng nên tức giận với đại lão nữa."
Anh ta nói xong, Cư Hoài đã chịu không nổi mở miệng: "Cậu lắm mồm thật đấy!"
Tiếp đó là giọng nói của Khuyết Chu: "Tôi biết."
Tử Tức: Được... Anh ta là tên hề, đã là tên hề thì nên chọn cách im lặng.
Sau khi đưa hai người về đến nhà, Tử Tức nhanh chóng rời đi.
Căn nhà to như vậy chỉ còn lại hai người Khuyết Chu và Cư Hoài.
Tuy rằng Cư Hoài biết Tiểu Bạch là một con mèo cái, nhưng mèo và người không cùng một chủng loại, anh có thể ôm Khuyết Chu ngủ.
Nhưng bây giờ Khuyết Chu đã biến thành người, cô tắm rửa xong từ phòng vệ sinh đi ra, mặc áo sơ mi rộng thùng thình của Cư Hoài đi lại trong phòng khách, Cư Hoài cảm thấy mang Khuyết Chu về có lẽ cũng không phải là một lựa chọn sáng suốt.
Nhất là người này cứ lắc lư trước mặt của anh với đôi chân thon dài, vừa dài vừa thẳng, cô đứng ngược sáng nên vòng eo thon gọn cũng như lộ ra trước mặt anh.
Anh hít sâu một hơi, Khuyết Chu dừng bước, quay đầu nhìn anh: "Đẹp không?"
Cư Hoài nghiêng đầu: "Cũng được."
Đúng là mạnh miệng, rõ ràng hơi thở của anh đã trở nên nặng nề.
"Em mặc quần áo vào đi."
"Quần áo ướt rồi, vả lại quần áo của anh cũng đủ rộng, mặc cái áo này thay áo ngủ cũng được mà."
Tóc cô ướt sũng, Cư Hoài quyết định nói sang chuyện khác: "Tôi sấy tóc cho em nhé?"
Nói xong, anh lại cảm thấy nhất định đầu óc của mình có vấn đề gì rồi, tại sao lại chủ động nói ra yêu cầu để hầu hạ người khác chứ? Có chuyện gì xảy ra với anh vậy?
Cũng may Khuyết Chu khoát tay: "Không cần, tôi tự làm được."
Cô giơ tay nghiêng người, lòng bàn tay luồn vào tóc hất vài cái, mái tóc dài vốn ướt sũng đã nhanh chóng khô ráo dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
"Đây là thuật pháp gì sao?" Cư Hoài nhịn không được hỏi.
Cô gật đầu: "Xem như là vậy, chỉ là chút thuật pháp nhỏ mà thôi.
Lát nữa tôi có thể mượn điện thoại của anh nhắn tin cho bạn của tôi được không?”
"Bạn của em?" Cư Hoài giả vờ như không biết.
Khuyết Chu híp mắt nhìn anh: "Đừng giả vờ nữa, anh có bản lĩnh như vậy, nhất định đã điều tra được mấy ngày qua tôi đã đi tìm người, đáng lẽ bây giờ tôi đang ở nhà của bác sĩ Thánh, nhưng bây giờ không trở về, tôi sợ bọn họ sẽ lo lắng."
Cư Hoài ồ lên một tiếng: "Em sợ bọn họ lo lắng? Vậy tại sao lúc em rời khỏi đây không nghĩ đến việc tôi cũng lo lắng cho em?"
Khuyết Chu cảm thấy cô không phải yêu tinh mèo, Cư Hoài mới là yêu tinh mèo mới đúng.
Mạnh miệng muốn chết! Ngạo kiều muốn chết!
Mái tóc dài của cô đã khô ráo, lúc trước là thân mèo, Cư Hoài luôn thích ôm cô, hiện tại Cư Hoài ngồi trên sô pha, vẻ mặt viết đầy hai chữ khó chịu.
Cô tìm một tư thế thoải mái làm ổ trên người Cư Hoài, sắc mặc cực kỳ tự nhiên: "Anh lợi hại hơn bọn họ, tôi biết anh nhất định có thể tìm được tôi, hơn nữa tôi sợ anh cảm thấy tôi là người khác phái tới hại anh, cho nên tuy rằng tôi rất muốn tìm anh hỗ trợ, nhưng vẫn khắc chế được."
Khuyết Chu cứ như vậy nói ra những ý nghĩ trong lòng mình.
Từ khi tiếp nhận sản nghiệp, Cư Hoài đã gặp được quá nhiều người tâm tư khó lường, rất ít người có thể thẳng thắn như vậy.
Nhưng hiện tại anh hoàn toàn không có cách nào sinh ra ý nghĩ gì khác với Khuyết Chu, vì thân thể mềm mại mang theo mùi hương này cũng đủ làm anh rối loạn.
"Em... em... sao em lại ngồi lên trên đùi của tôi?"
Ánh mắt Khuyết Chu cực kỳ trong suốt: "Không phải trước kia anh vẫn hay ôm tôi như vậy sao? Anh không thích tôi đến vậy à? Được rồi, vậy tôi đi."
Cô giả vờ đứng dậy muốn rời đi, nhưng thắt lưng đã bị anh ôm lấy, đáy mắt Cư Hoài tối sầm lại: "Không cần, như vậy rất tốt."
Cư Hoài xem như đã hiểu, Khuyết Chu chính là một yêu tinh mèo không rành thế sự, bất kể gọi mình là bảo bối hay ngồi ở trên người mình đều là bản năng của cô.
Anh bỗng nhiên sinh ra một ý nghĩ khác: "Em có từng gọi bạn của mình là bảo bối không?”
Khuyết Chu gật đầu: "Có."
Cư Hoài: "..." Trái tim đột nhiên không còn đập loạn nhịp nữa.
Anh lại bắt đầu khó chịu: "Sau này không được gọi người khác là bảo bối ngoài tôi."
"Vì sao? Tôi thấy rất nhiều người lúc biểu đạt tình bạn cũng đều gọi như vậy."
"Vậy quá thân mật, người khác sẽ cảm thấy bị mạo phạm." Cư Hoài nghiêm mặt nói dối.
Khuyết Chu đè xuống ý cười trong lòng, ồ lên một tiếng: "Vậy anh có cảm thấy bị mạo phạm không?”
Cư Hoài lại nghiêm túc lắc đầu: "Không, tôi đã ôm em, em cũng không thể tùy tiện để người khác ôm em như vậy.
Trừ tôi ra, người muốn ôm em như vậy đều là người xấu."
Lừa dối, anh cứ tiếp tục lừa dối đi!
Khuyết Chu suýt chút nữa không nhịn được muốn cười, dứt khoát cúi đầu tựa vào ngực Cư Hoài ừ một tiếng, lại xấu xa nói: "Đã biết, bảo bối... chỉ để một mình anh như vậy thôi." Cư Hoài: "..." Điên rồi!
Bây giờ anh vẫn chưa thể làm được gì.
Cái này có gọi là tự bê đá đập chân mình không?
Mượn điện thoại di động của Cư Hoài, cô gửi tin nhắn cho mấy người kia trước mặt anh, sau khi đảm bảo trong tin nhắn không có chữ nào viết hai chữ "bảo bối, Cư Hoài mới yên tâm.
Ngọc Điệp và Thánh Úy đều không sao, duy chỉ có Lý Diên Thừa kia thì khác.
Anh ta là đỉnh lưu trong giới giải trí, khuôn mặt kia còn được chọn là đệ nhất nam thần Châu Á, lượng fan lên đến 9 chữ số, lực ảnh hưởng rất mạnh.
Không đúng, anh nghĩ nhiều như vậy làm gì?
Hắn không có loại ý nghĩ kia với Tiểu Bạch, Tiểu Bạch chỉ là con mèo của anh mà thôi, loại yêu tinh trong giới giải trí này nhất định cũng bẩn, không thể để cho mèo nhỏ của mình rơi vào trong tay của người như thế này được.
Đúng, anh chỉ nghĩ như vậy mà thôi.
"Gửi tin nhắn xong rồi, tôi đi đây." Khuyết Chu rời khỏi lòng Cư Hoài, cô duỗi lưng một cái, lại bị Cư Hoài gọi lại.
"Em đi đâu?” Cư Hoài nhíu mày.
Khuyết Chu: "Ngủ đi."
"Ngủ ở đâu?"
"Nhà của anh lớn như vậy, tôi tùy tiện vào một phòng ngủ cũng được."
"Các phòng khác đều không có trải ga giường, chỉ có phòng của tôi có."
Cư Hoài ho nhẹ một tiếng, ỷ vào mèo con ngây thơ bắt đầu nói lung tung: "Trước kia không phải em cũng ngủ cùng giường với tôi sao? Tại sao bây giờ lại không muốn ngủ cùng tôi?"
Khuyết Chu đứng lại, nhướng mày hỏi: "Anh xác định muốn ngủ cùng tôi sao?" Cư Hoài gật đầu: "Xác định."
Mười phút sau.
Ánh sáng trong phòng bị tắt đi.
Thân thể Khuyết Chu gần sát với thân thể Cư Hoài.
Hơi thở của cô gái đã sâu hơn, cô nhanh chóng ngủ say.
Nhưng Cư Hoài lại bắt đầu hối hận.
Bởi vì người đẹp ở trong ngực, trên trán của anh bắt đầu chảy mồ hôi.
Trước kia Cư Hoài cảm thấy mình thật sự không có hứng thú với phụ nữ, thậm chí có một đoạn thời gian rất dài anh còn cảm thấy mình là gay, nhưng sự thật chứng minh rằng anh không có hứng thú về phương diện kia mà thôi.
Trong lòng anh khiếp sợ.
Không thể nào, trong tiểu thuyết, tổng tài không gần nữ sắc nhưng đụng tới người đặc biệt của mình sẽ có phản ứng, chuyện này sẽ không xảy ra ở trên người của anh chứ?
Cư Hoài hít sâu một hơi, chóp mũi đều là mùi thơm dễ ngửi trên người cô.
Chết tiệt!
Dường như phản ứng thực sự mạnh hơn rồi!