Đương nhiên là bác sĩ kia không muốn rồi, mấy năm nay bà ta dựa vào thân phận bác sĩ duy nhất trong thôn này mà kiếm được không ít tiền.
Ít nhất gần đây đã xem như là người tương đối giàu có, còn mua được nhà ở trên thị trấn, con trai và con dâu đều ở trên thị trấn.
Nếu thật sự nói mình là bác sĩ lang băm ở trong thôn, mọi người nghe ngóng vài nơi là sẽ biết được chuyện ngày hôm nay, vậy chẳng phải chiêu trò của bà ta sẽ bị đổ bể hết rồi sao?
Vốn tưởng mình còn có thể kiếm tiền thêm mười năm nữa, nhưng nếu bây giờ mà nói ra thì chắc là ngay cả một đồng cũng không kiếm được!
Bác sĩ nhanh chóng muốn ném chuyện này ra sau đầu: "Chuyện này tôi không làm được, tuy tôi chuẩn đoán có chút sai lầm nhưng cũng không đến mức bị các người bảo tôi làm chuyện nhục nhã như vậy chứ?”
Liêu Tầm tức giận thiếu chút nữa cười thành tiếng.
Nếu không phải hôm nay Khuyết Chu tới đây, e là cả nhà bọn họ vẫn còn tin lời của bác sĩ lang băm này, nói không chừng mẹ của anh cũng chịu không nổi qua hôm nay.
Kết quả người này còn cảm thấy bọn họ đang nhục nhã mình?
"Đầu óc của bà ta không sao chứ? Thật muốn bổ đầu bà ta ra xem bên trong có có vấn đề gì không? Bà ta mất đi danh dự còn quan trọng hơn người ta mất đi sinh mệnh của mẹ mình sao?!" Hạt vừng nhỏ nghiêm túc bình luận trong không gian hệ thống, cảm thấy bác sĩ này ít nhiều cũng bị bệnh tâm thần.
"Không đi cũng được, cũng vừa hay chúng tôi không có nhiều thời gian, nhưng phí trị liệu nhiều ngày như vậy, còn chẩn đoán sai bệnh, bà cần phải bồi thường phí tổn thất tinh thần hơn gấp năm lần trong những ngày trị liệu vừa qua của Liêu gia."
"Gấp năm lần, cô muốn ăn cướp tiền à!!!" Bác sĩ kia không khỏi cảm thấy khiếp sợ.
Khuyết Chu không để ý đến bà ta, quay đầu nhìn ba Liêu: "Chú! Mấy ngày nay chú khám bệnh tốn bao nhiêu tiền?!"
Ba Liêu bị suy nghĩ logic bình tĩnh của Khuyết Chu làm cho vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Vẫn là Liêu Tâm oán hận dùng khuỷu tay đẩy tay của ba mình, lúc đó ông mới phản ứng lại: "A a, bao nhiêu tiền hả? Nếu không tính chỉ phí đi lại thì trong khoảng thời gian này tốn khoảng hai vạn, nếu cộng thêm thì tâm hai vạn năm trăm tệ."
Khuyết Chu và Liêu Tầm đồng thời trừng to mắt, sau đó lại đồng thời phát ra tiếng cảm thán: "Cướp tiên à?"
Hai người nhìn nhau, tai Liêu Tâm có chút nóng lên, anh vội vàng dời mắt đi nơi khác.
Hai vạn, ở cái nơi nghèo khổ này, ở niên đại này, đó có thể nói là một khoản tiền lớn.
Nếu như thật sự bị bệnh nặng cần đi bệnh viện lớn đăng ký nằm viện cũng không thể tiêu hết hai vạn trong một tháng!
Bác sĩ bắt đầu ấp úng.
Liêu Tầm và ba Liêu đã không nói muốn nhiều lời vô nghĩa, chuyện đến bây giờ còn gì không rõ nữa sao? Rất rõ ràng là bác sĩ này đang lừa gạt người.
Vì lúc ấy vợ mình đột nhiên sinh bệnh, ba Liêu vì lo sợ bệnh nặng hơn, hơn nữa trong nhà ông có chút chuyện nên không thể đi đến bệnh viện lớn trong thị trấn để khám bệnh được.
Liêu Tâm có thể chiến đấu với bầy sói, chứng tỏ anh cũng không phải là người dễ nói chuyện, mà vợ của ba Liêu thiếu chút nữa vì bệnh không kịp chữa trị mà ở bên bờ sinh tử, ông cũng sẽ tuyệt đối không buông tha cho bác sĩ này.
Hai người lấy ra một tờ giấy, sau đó viết giấy nợ buộc bác sĩ ký tên.
Ba Liêu vừa rồi còn hơi ngơ ngác nhưng giờ phút này lại cực kỳ lạnh lùng: "Nếu bà không trả tiền, vậy tôi sẽ kiện lên tòa, còn không thì tôi sẽ cầm loa kể ra toàn bộ chuyện mà bà làm cho cả thôn này nghe, dù gì thì tôi cũng rất rảnh rỗi, tôi có rất nhiều thời gian.
Bác sĩ muốn trốn nhưng trốn không thoát, chỉ hung tợn nhìn Khuyết Chu một cái.
Nếu không phải Khuyết Chu, bây giờ bà ta sẽ không gặp phải những chuyện này.
Liêu Tâm chặn ánh mắt của bác sĩ, lên tiếng cảnh cáo: "Nếu bà muốn đổ lỗi cho Khuyết Chu, vậy tôi khuyên bà tốt nhất nên bỏ cái tâm tư nhỏ nhặt đó đi, cũng đừng chọc vào cô ấy."
Rất rõ ràng, bác sĩ này cũng không thèm để ý những lời của Liêu Tầm ở trong lòng.
Bà ta mang theo vẻ mặt không cam lòng và không phục rời khỏi Liêu gia.
Khuyết Chu lần nữa bỏ tay của mẹ Liêu vào trong chăn: "Tuy không biết vì sao mà trong lòng dì tích tụ nhiều tâm sự, nhưng con khuyên tốt nhất nên để tâm trạng của dì trở nên vui vẻ hơn.
Nếu sau này thân thể có nơi nào không thoải mái, mọi người có thể tới tìm con."
"Cám ơn con nha Tiểu Chu, nếu hôm nay không có con, vợ của chú sẽ..."
"Chú không cần khách khí, lúc trước chú cũng giúp ba con không ít chuyện, con nghe ba con nói nhà con còn mượn chú 110 tệ mua thuốc cho bà nội của con, hôm nay con đến đây cũng thuận tiện đến trả tiền cho chú luôn."
Cô rũ mắt, lấy từ trong cái túi cũ nát của mình ra một túi tiền nhỏ, trong túi còn mấy cái bánh pudding, cô lại lấy từ trong túi tiền nhỏ của mình ra 110 tệ có chẵn có lẽ, nhìn thật sự làm cho người ta cảm thấy chua xót.
Ba Liêu lắc đầu: "Cái này chú không thể nhận được, hôm nay con đã giúp chú một chuyện lớn như vậy, đừng nói là 110 tệ, nếu là một vạn hay một tệ chú cũng không nhận."
"Việc nào ra việc đó, tiền này con phải trả, sau này không chừng nhà con còn cần đến sự hỗ trợ của chú dì đó.
Nếu không nhận thì con biết ăn nói thế nào với ba của mình được."
Hai tay cô cầm tiền, hơi ngửa đầu lên nhìn ba Liêu, sau đó cô nhanh tay lẹ mắt nhét tiền vào túi quần của Liêu Tầm.
Lòng bàn tay của cô nhanh chóng nhét vào rồi rút ra, trong nháy mắt đó, dường như Khuyết Chu nghe thấy một tiếng rên rỉ đầy khả nghi.
Ánh mắt giảo hoạt hiện lên đáy mắt, Khuyết Chu giả vờ như không có việc gì đứng dậy: "Chuyện này đã giải quyết xong thì con cũng phải về nhà, chú dì nhớ chăm sóc sức khỏe của mình cho tốt nha.
Còn vết thương trên chân anh nữa, nhớ kỹ trong khoảng thời gian này hạn chế đụng nước, ba ngày sau tôi tới thay thuốc cho anh."
Liêu Tâm đỏ mặt ừ một tiếng, sau đó không lên tiếng nữa.
Sau khi từ Liêu gia trở về, Khuyết Chu gặp không ít người đang làm việc trên đồng ruộng của mình, lúa mạch mọc ra rất nhanh, tuy trời lạnh như vậy nhưng những mầm lúa mạch kia cứ đứng sừng sững không ngã xuống.
Bất luận ai thấy Khuyết Chu đều cung kính gọi một tiếng Thần Nữ.
Tối hôm qua mọi người trơ mắt nhìn Khuyết Chu cứ như vậy đứng ở giữa ruộng đất, sau đó trong bùn đất rung chuyển một chút đã làm cho hạt giống nảy mầm.
Thật sự giống như thần tiên trên trời hạ xuống trần vậy.
Nhưng mà còn chưa đi tới cửa nhà, phía sau đã truyền đến tiếng rống giận của Khuyết Phong cách ít cô ít nhất hơn mười mét, tiếng mắng chửi thô tục khó nghe khiến Khuyết Chu dừng bước.
"Khuyết Chu, mày đứng lại cho ông đây!!! Mày là đồ trời đánh, đừng tưởng rằng mình ghê gớm, là Thần trên trời giáng xuống, dù mày có là gì thì mày cũng là em gái ruột của tao, ông đây muốn mày làm gì thì mày phải làm cái đó! Thật sự làm phản rồi! Lần trước mày còn đánh tao, hai người sống dai trong nhà kia làm sao che chở được cho mày.
Mày là phụ nữ thì sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, đừng tưởng rằng mày được làm Thần Nữ thì không cần lấy chồng nha! Nhanh chóng đưa tiền ra đây cho taoII"
Thật ra trước kia luôn có tình huống như vậy xảy ra, Khuyết Phong thường xuyên mắng chửi nguyên chủ.
Nguyên nhân mà nguyên chủ có tính cách nhút nhát phần lớn cũng là do Khuyết Phong tạo thành, anh ta đều phát tiết sự vô dụng của mình lên trên người nguyên chủ và bà nội của mình.
Sau khi ba của nguyên chủ sinh bệnh, anh ta càng không kiêng nể gì đánh luôn cả ba ruột.
Trước kia chuyện của nguyên chủ bị mắng từng là chuyện cười trong thôn, mọi người đều xúm lại xem náo nhiệt, nhưng bây giờ thì khác, sau khi Khuyết Phong mắng ra tiếng, những thôn dân bên cạnh muốn đi vào ruộng đất của mình làm việc đều dừng bước, xoay người nhìn chằm chằm vào Khuyết Phong.
Khuyết Chu thở dài: "Nhốt anh ấy lại đi, tôi không muốn anh ấy làm ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi."
Giọng nói của cô rất nhẹ, giống như đang ra lệnh cho thôn dân, người đứng bên cạnh lập tức gật đầu không nói hai lời đã bắt Khuyết Phong lại.