Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 18: Nữ minh tinh đỉnh lưu (18)




Mặt trời trên cao bị mây đen che khuất.

Cậu sửng sốt ba giây: "Chị... Em không thích người ta, chúng em chỉ làm cùng một đoàn làm phim mà thôi, em cũng chỉ cảm thấy chị ấy và em có rất nhiều đề tài chung."

Yến Nhược vẫn tươi cười mập mờ: "Chị hiểu mà-"

Chị có biết gì đâu mà hiểu?

Mắt thấy Yến Thanh cau mày, dáng vẻ như có chút không vui, Yến Nhược chuyển đề tài: "Không nói chuyện này nữa, qua vài ngày chị tổ chức một hội đấu giá để từ thiện, đến lúc đó không ít người sẽ tham gia, em tới đánh đàn dương cầm trợ hứng cho chị được không?”

Yến Thanh gật đầu, ngoan ngoãn nói được.

Yến gia hàng năm đều tổ chức loại yến hội này, bề ngoài là dạ hội đấu giá từ thiện, nhưng kỳ thật đều là các ông chủ lớn mượn cơ hội này có thể bàn chuyện làm ăn mà thôi.

Nhưng lấy được tiên, Yến Nhược cũng đều đi làm từ thiện, cậu cũng vui vẻ đi giúp chị mình.

Yến Thanh quay đầu lại nhìn biệt thự, căn phòng cao cao che khuất hơn phân nửa bầu trời khiến cậu rất áp lực.

Đầu cậu bị chị gái bẻ sang bên kia: "Sau này ba nói gì em cũng đừng nghe là được, em nghe chị chứ đừng nghe bọn họ, lời mẹ nói em cũng không cần nghe."

"Vâng... Mẹ thế nào rồi?"

"Vẫn như vậy, chị nói thật cho em biết, mẹ như vậy đều là giả vờ cho em xem, lúc em không ở nhà, trạng thái tinh thân của mẹ rất ổn định, vì muốn em về nhà nên mẹ mới dùng cách này, không cần phản ứng nhiều với bọn họ, ngày lễ ngày tết em muốn về thì về, nếu cảm thấy ngại thì gọi điện thoại về là được, đầu năm nay phát minh ra sản phẩm điện tử làm gì? Không phải để dùng cho việc này sao?" "Được."

Yến Nhược liếc mắt nhìn em trai nhà mình, lại thở dài một hơi ở trong lòng.

Nếu khi còn bé em trai không trải qua chuyện như vậy thì bây giờ nhất định sẽ rất hoạt bát cởi mở.

Bây giờ cô ấy vẫn còn nhớ rõ hồi còn nhỏ em trai rất thích cười, lúc cười rộ lên còn có một lúm đồng tiền nhỏ.

Cũng cực kỳ thích nói chuyện với người khác, lúc mấy tháng tuổi chưa nói chuyện được nhưng trong miệng vẫn luôn ê a không ngừng.

Quên chuyện đó đi.

Bình an là tốt rồi.

*xx*x%

Sau khi đóng máy, Khuyết Chu cũng vội vàng bay đến nơi khác.

Bản thân nguyên chủ chính là nữ minh tỉnh tuyến hai, tuy rằng không bằng tuyến một, nhưng dưới tình huống đông đảo nghệ sĩ trong làng giải trí đánh lên đến tuyến hai, làm người phát ngôn và các loại hoạt động tự nhiên cũng nhiều vô cùng.

Tài nguyên thời thượng của nguyên chủ cũng không tệ, từ sau khi đóng máy xong không ngừng bay tới bay lui.

Thật vất vả mới có cơ hội nghỉ ngơi, cô lập tức nói với chị Giang một tiếng, chuẩn bị về nhà.

Lang bạt bên ngoài năm năm, quan hệ của nguyên chủ và người nhà có chút nhạt đi, nguyên chủ cho rằng người nhà không đủ quan tâm đến mình.

Ba mẹ nguyên chủ cả ngày đều ở công ty, Khuyết gia trong ngoài nước đều có cơ cấu xí nghiệp, cho nên cô còn có một chị gái, cũng mỗi ngày đều bận muốn chết, cả ngày ở công ty, công ty cũng sắp thành nhà cô ấy luôn rồi.

Còn có một người anh trai, ngược lại không cần kế thừa gia nghiệp, không cần bận rộn trong công ty, nhưng anh ấy là một bác sĩ.

Còn là một tiến sĩ y học, cả ngày tăng ca trong bệnh viện, càng không thấy bóng dáng.

Mỗi lần nguyên chủ gửi tin nhắn trong nhóm gia đình, mấy người bận rộn này cơ hồ đều cách một hai ngày mới trả lời.

Trên thực tế, ba mẹ và anh chị của nguyên chủ đều rất lo lắng cho cô.

Trong nội dung cốt truyện, nguyên chủ bởi vì đầu óc yêu đương, một lần lại một lần tiêu hao tình yêu bao dung vô hạn của người nhà đối với cô, cuối cùng nguyên chủ tự sát, chị gái nguyên chủ tốn nhiều năm điều tra chân tướng năm đó, vì muốn có tiếng nói trong giới giải trí nên mở rộng thị trường sang mảng giải trí mà Khuyết gia chưa bao giờ đặt chân tới.

Khi có tiền, nhiều sự thật sẽ xuất hiện.

Sau khi chị gái của nguyên chủ biết Phó Hoài Minh không ngừng đòi hỏi ở em gái của mình, còn không ngừng chèn ép, thậm chí dùng ngôn ngữ để đả kích em gái.

Kết cục của Phó Hoài Minh đương nhiên là không dễ chịu.

Ở giới giải trí lăn lộn không nổi.

Cuối cùng bị ép lui về sau.

Sau đó bị chị gái của nguyên chủ chỉnh rất thảm.

Nhưng cho dù là như vậy, mạng của em gái mình cũng không trở về được.

Nguyên chủ cũng giống như người nhà, đều không biểu đạt tình yêu của mình đối với người thân cận nhất.

Bây giờ Khuyết Chu phải đền bù tiếc nuối của nguyên chủ.

Sau khi tham gia hoạt động xong, cô lập tức gọi video nói chuyện phiếm trong nhóm gia đình.

Rất nhanh anh cả của mình đã bắt máy.

Trong văn phòng...

Khuyết Phú nhìn đồng hồ, chín giờ bốn mươi.

"Anh, anh còn làm việc à?”

"Đúng vậy, có phải em vừa tham gia một hoạt động offline không? Có mệt không?”

Khuyết Chu cười lắc đầu: "Không mệt."

Khuyết Phú xoa mi tâm của mình, giữa hai mặt có thể thấy được vẻ mệt mỏi, nhưng khi nhìn thấy Khuyết Chu, vẫn nhịn không được nhếch khóe miệng lên.

Trong giọng nói của anh ấy mang theo nhẹ nhàng và vui mừng: "Hôm nay sao lại nhớ tới gọi điện thoại cho anh? Nghe Tiểu Văn nói gần đây em vào một đoàn làm phim, anh sợ em bận rộn nên vẫn không gọi điện hỏi thăm, vào đoàn làm phim có phải rất mệt hay không? Anh thấy em gầy đi không ít, còn có chuyện một nam diễn viên trói buộc lăng xê ở trong đoàn làm phim, trước kia anh đã nói để người nhà giúp em nhưng em bướng bỉnh, không cho người nhà giúp, em không biết ba biết chuyện này, thiếu chút nữa tức giận muốn vọt tới trước mặt người đàn ông kia, muốn làm thịt người ta luôn đấy."

Khuyết Phú lẩm bẩm tự mình nói một câu rất dài.

Một hồi nhíu mày một hồi than thở, biểu cảm cực kỳ phong phú.

Chỉ là trước kia nguyên chủ rất không thích nghe người nhà lải nhải, cũng không thích người nhà nhúng tay vào công việc của mình, điều này sẽ làm nguyên chủ cảm thấy mình là một người rất vô dụng.

Bây giờ xem, người nhà nguyên chủ đều tràn đầy yêu thương với nguyên chủ, có thể cảm nhận được sự yêu thương này qua mạng internet và điện thoại di động.

Vừa dứt lời, ba Khuyết và mẹ Khuyết đều đi vào, lại qua hai phút, chị gái của nguyên chủ là Khuyết Văn cũng gia nhập trò chuyện.

Bốn người mồm năm miệng mười, thậm chí Khuyết Chu không có cơ hội nói ra là mình sắp về nhà.

Tình yêu ân cần, như dời núi lấp biển tràn vào trong lòng Khuyết Chu.

Cô bị tình yêu thuần túy này bao vây lấy mình.

Mười mấy phút sau, ba Khuyết mạnh mẽ giơ tay: "Thôi! Các con đừng nói nữa, đến bây giờ em của các con còn chưa nói được lời nào kia kìa! Mấy đứa này thật là!"

Hung dữ quát lên với bọn họ, nhưng vừa quay đầu đã lập tức kéo dài thanh âm của mình, hỏi Khuyết Chu: "Con gái, con gọi điện thoại cho chúng ta là có chuyện gì đúng không? Có phải ở bên ngoài bị người khác bắt nạt đúng không?"

"Không phải, con báo cho mọi người là con sắp về nhà, mười một giờ tối sẽ lên máy bay, bây giờ con đang trên đường ra sân bay."

Ba Khuyết đập mạnh bàn, khóe miệng điên cuồng nhếch lên: "Con muốn về nhà?"

Thấy Khuyết Chu gật đầu, lại hỏi: "Con về nhà nào?"

Cũng không trách ba Khuyết hỏi như vậy, trong nhà nguyên chủ thật sự rất có tiền, đi qua rất nhiều thành phố, cũng từng mua nhà ở rất nhiều thành phố.

Cô cười nói nhà ở thành phố A.

"Bây giờ ba đang ở thành phố A, ngày mai mẹ con cũng tới, qua một thời gian nữa có một bữa tiệc, con đi cùng ba được không?”

"Chị không đi sao?”

Ba Khuyết càng buồn bực: "Tiểu Văn là một nữ cường nhân, căn bản không quan tâm ba, chưa bao giờ ở bên ba."

Khuyết Văn: "... Ba, ba lại muốn con giúp ba đi xã giao, muốn con tham gia yến hội với ba, ba là Chu Bái Bì à?”