Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 168




Vốn dĩ Khuyết Chu chỉ muốn đưa Nhan Trạch đến Triệu gia để tạo quan hệ mà thôi, còn cô cũng có thể có người chống lưng để chống lại Đỗ Phong.

Tuy rằng cô rất khinh thường đi tìm người để hỗ trợ mình, nhưng dù gì cô đang ở trong thân thể của người khác, cũng không thể tùy tiện giết người.

Ngẫm lại mọi người ở tiểu thế giới này thường xuyên xem một trong những tác phẩm phim kinh điển như Tôn Ngộ Không, người lợi hại như vậy nhưng trên đường đi thỉnh kinh vẫn cần phải có thiên binh thiên tướng đến giúp đỡ.

Cô cũng vì thế mà sinh ra chút cảm giác tương đồng.

Nhưng cô thật không nghĩ đến thủ đoạn của Đỗ Phong tàn nhẫn như thế, không chỉ muốn hút đi khí vận của người trong gia tộc Triệu gia, còn muốn đưa người ta vào chỗ chết.

Đúng là ác độc không gì sánh được.

Tiếng khóc bên trong dần nhỏ đi, chỉ trong chốc lát đã có một người chạy đến đây, khuôn mặt nhìn giống lão gia tử tám phần, anh ta vội vàng nhìn thoáng qua Khuyết Chu và Nhan Trạch, sau đó chạy vào bên trong căn phòng.

Đó là anh trai của Triệu Phất Quân, là người cầm quyền của Triệu gia - Triệu Phất Xán.

Ước chừng hai tiếng sau cửa phòng mới được mở ra một lần nữa.

Ánh mắt của Triệu Phất Xán rõ ràng có chút sưng đỏ, âu phục cũng hơi nhăn nhúm, nhưng khi nhìn thấy Nhan Trạch và Khuyết Chu thì vẫn tỏ ra mình là người trầm ổn khéo léo.

"Lần này cảm ơn hai vị, quản gia đã nói chuyện vừa rồi cho tôi biết, vốn dĩ tôi không tin, nhưng không nghĩ tới lại có thể gặp được em trai của mình, tôi thật sự rất cảm ơn hai người." Triệu Phất Xán ẩn nhẫn run rẩy nói.

Nhan Trạch ừ một tiếng, khôi phục bộ dáng cao ngạo lạnh lùng kia: "Đừng nhiều lời vô nghĩa, bây giờ tôi phải giải quyết trận pháp hấp thụ khí vận của nhà anh.

Tôi thấy anh vội vàng trở về, trên đỉnh đầu có một đám sương mù, gần đây hẳn là công việc làm ăn luôn xảy ra vấn đề, hoặc anh vừa đàm phán một hạng mục thất bại?"

Triệu Phất Xán hơi trừng to mắt, còn chưa kịp mở miệng, Nhan Trạch đã niệm pháp quyết, sau đó giơ tay đặt lên đỉnh đầu anh ta.

Ngay sau đó không tiếp tục nói nhảm, trực tiếp đi từ cửa hông tiến vào bên trong sân.

Trận pháp này cũng không phải rất khó phá giải, chỉ là trong viện này có rất nhiều oán khí và oan hồn.

Nhưng Khuyết Chu nói, anh không cần quan tâm đến mấy oan hồn kia, chỉ cần chuyên tâm phá giải trận pháp là được.

Thật khó để anh tin tưởng một người khác trong một thời gian ngắn như vậy, nhưng Khuyết Chu là ngoại lệ, cái loại ăn ý và tín nhiệm khó có thể nói thành lời này giống như là sợi tơ quấn hai người lại cùng một chỗ.

Nhan Trạch khoanh chân ngồi trong sân, Triệu Phất Xán nhìn Khuyết Chu: "Đại sư, đây là...

"Không cần ầm ï, một tiếng sau anh sẽ biết kết quả."

Lúc phá giải trận pháp, Nhan Trạch có thể cảm giác được có một cỗ lực lượng xoay quanh mình.

Đó là lực lượng của Khuyết Chu.

Cô còn lợi hại hơn so với tưởng tượng của anh.

Nếu như là sư phụ của anh, muốn điều động đạo pháp trong thân thể mình thì nhất định phải mượn pháp khí hoặc là bấm quyết.

Nhưng cô chỉ đứng đó, thậm chí còn nói chuyện với vị đại thiếu gia kia, mà cỗ lực lượng kia lại từ trong thân thể của cô tản ra khắp nơi.

Xung quanh vang lên âm thanh kêu thảm thiết của lệ quỷ.

Vừa rồi Triệu Phất Xán còn đang nói chuyện với Khuyết Chu, đột nhiên cách một lớp thủy tinh, anh ta nhìn thấy xung quanh Nhan Trạch có rất nhiều quỷ hồn như ẩn như hiện.

"Rầm!" Một bàn tay in lên trên cửa sổ thủy tỉnh, kèm theo đó là cái miệng đen kịt đang hét chói tai và đôi mắt đầy trống rỗng.

Cho dù là người trâm ổn cũng bị biến cố bất thình lình này làm cho hai chân như nhữn ra.

Triệu Phất Xán thiếu chút nữa ngã ngồi dưới đất, cũng may Khuyết Chu kịp thời vươn tay ra đỡ lấy lưng anh ta, anh ta mới không xấu mặt trước mặt người lần đầu tiên mới gặp này.

Đó cũng là lần đầu tiên hạt vừng nhỏ cảm thấy sức mạnh cường đại của đại lão.

So với thế giới thứ nhất, đại lão vô sự bình yên sống sót dưới trận tuyết lở, nó không có cảm giác gì quá lớn, dù gì quanh thân có kết giới bảo vệ, nó cũng có thể bảo vệ đại lão chu toàn.

Nhưng bây giờ đối mặt với đại lão không phải là thiên tai, cũng không phải là người bình thường mà là quỷ hồn, còn có oán khí và lệ khí vô tận.

Khuyết Chu mặt không đổi sắc, thậm chí ánh mắt cô vẫn dừng trên người Nhan Trạch, còn mang theo nụ cười nhè nhẹ.

Oán khí quanh quẩn trong bóng tối, mà Nhan Trạch dường như là thứ thuốc duy nhất để Khuyết Chu có thể khắc chế bản thân.

Khi oán khí tới gân Nhan Trạch và Khuyết Chu, trong nháy mắt đã bị lực lượng trên người cô xé thành mảnh nhỏ, hơn nữa tan thành mây khói.

Một tiếng trôi qua, cuối cùng trận pháp mới được giải trừ.

Nhan Trạch phun ra một ngụm máu tươi, mở mắt ra, cắm kiếm gỗ đào xuống đất.

Anh ngước mắt lên đã nhìn Khuyết Chu đang nhìn mình chằm chằm, anh giơ tay nói: “Tôi không sao...

Lúc phá giải trận pháp sẽ bị lực lượng cắn trả.

Khuyết Chu lạnh lùng, lòng bàn tay bốc lên đám sương mù màu đen chui vào trận pháp.

Một màn này vừa vặn bị Nhan Trạch nhìn thấy, anh như ngừng thở, sư phụ của anh từng nói, lực lượng của người tu đạo đều có màu vàng, đạo pháp càng thuần khiết thì màu vàng hiện lên cực kỳ rõ ràng.

Lúc trước đạo lực của Khuyết Chu cũng đều là màu vàng thuần khiết, nhưng nếu đạo lực của người tu đạo này là màu đen, vậy đại biểu cho trên tay người tu đạo này đã có rất nhiều mạng người.

Đầu óc Nhan Trạch không suy nghĩ được gì thêm, thậm chí thiếu chút nữa bấm sai pháp quyết trên tay.

Không được, bây giờ không phải là lúc nghĩ những thứ này, nói không chừng do anh nhìn lầm mà thôi.

Trong khoảng thời gian anh ở nhà của Khuyết Chu, nếu cô thật sự là người xấu đã sớm xuống tay với anh rồi, cần gì phải đợi đến bây giờ, còn giúp anh báo thù.

Đúng, nhất định là mình nhìn lầm rồi!

Nhan Trạch tự an ủi mình trong lòng.

Cho đến khi mắt trận hoàn toàn bị phá hủy, toàn bộ sức lực của Nhan Trạch giống như bị rút cạn, thậm chí anh không thể đứng lên, hai chân như nhữn ra, cuối cùng cả người anh rơi vào trong một vòng tay mềm mại.

"Phiền Triệu tổng sắp xếp cho em trai tôi một căn phòng, vừa rồi nó tốn quá nhiều đạo lực, bây giờ cần phải nhanh chóng nghỉ ngơi."

Giọng nói của Khuyết Chu vang lên bên tai anh, mặc dù cô thấp hơn anh một cái đầu nhưng hai tay lại vững vàng đỡ được anh.

Cảm giác an toàn quỷ dị dâng lên trong lòng Nhan Trạch, sau đó anh hoàn toàn mê man.

"Tiểu thư Khuyết Chu, em trai cô không sao chứ?" Triệu Phất Xán vừa lo lắng lại vừa khiếp sợ hỏi.

Lo lắng nếu vị đại sư này có việc gì thì chuyện trong nhà anh ta sẽ không thể giải quyết, bọn họ cũng không biết tìm ai để giải quyết.

Khiếp sợ là vì thân hình nhỏ bé yếu ớt của Khuyết Chu lại có thể ôm Nhan Trạch lên, còn con mẹ nó ôm kiểu công chúa.

Khuyết Chu: "Triệu tổng không cần nhìn tôi như vậy, em trai tôi rất gầy, hơn nữa sức lực của tôi rất lớn."

Triệu Phất Xán ho nhẹ hai tiếng, biết ánh mắt của mình có chút mạo phạm: "Cảm ơn hai vị đã giúp chúng tôi giải quyết chuyện này, các vị muốn bao nhiêu tiền đều được, về phần Đỗ Phong, nếu ông ta thật sự là yêu tỉnh ngàn năm, chúng ta phải làm thế nào mới có thể lật đổ ông ta?"

"Chuyện này thì rất đơn giản, khí vận của Triệu gia các người đã chậm rãi khôi phục, đoạn thời gian kế tiếp Triệu tổng chỉ cần cố gắng làm việc, ký hết những bản hợp đồng có giá trị là được.

Còn Đỗ Phong làm hạng mục gì thì anh hãy cướp đi hạng mục đó, việc tiếp theo cứ giao cho em trai tôi là được."

"Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?"

"Chỉ đơn giản như vậy thôi, có điều gần đây anh nên ở nhà làm việc là tốt nhất, lát nữa tôi sẽ dùng mấy lá bùa của em trai tôi bố trí kết giới cho nhà của anh.

Anh đừng ra ngoài thì sẽ không bị Đỗ Phong làm ảnh hưởng."

Khuyết Chu mỉm cười: "Hạt vừng nhỏ, có muốn thấy tỷ tỷ đại sát tứ phương không?"

Đôi mắt vốn buồn ngủ của hạt vừng nhỏ lập tức sáng lên.

"Muốn!!!"