Thẩm Ánh An hít sâu một hơi: "Tôi sẽ cố chịu đựng, anh quay thế nào rồi?"
"Cậu chưa từng lén lút gặp mặt với cô ấy, dù tôi có tìm góc quay thế nào cũng không có sức thuyết phục, cậu mau tìm cơ hội lén gặp cô ấy một lần, vậy thì tôi mới lén quay được."
"Được, hai ngày tới tôi sẽ tìm cơ hội."
Thẩm Ánh An xoa bả vai của mình, đau đến mức anh ta không nhấc nổi, chỉ có thể hít một hơi.
Anh ta nghỉ ngơi vài ngày, lại đợi vài ngày, cuối cùng mới có một cơ hội có thể nói chuyện với Khuyết Chu.
Bình thường người bên cạnh Khuyết Chu thật sự quá nhiều, những diễn viên kia không biết làm sao, tất cả đều vây quanh Khuyết Chu.
Thấy có một cơ hội lớn như vậy, Khuyết Chu và anh ta đều không cần tham gia diễn, anh ta nhanh chóng tiến lên nói chuyện với Khuyết Chu.
"Thẩm lão sư có chuyện gì sao?" Khuyết Chu ngồi ở trên ghế, che một cái ô, bây giờ là lúc nóng nhất nhưng cô không bôi chống nắng.
Rất nhiều diễn viên đều bị phơi nắng đến đen, duy chỉ có cô, trên người vẫn rất trắng nõn.
Đây cũng là diều mà rất nhiều diễn viên không thể không hâm mộ.
Thẩm Ánh An mỉm cười: "Lúc trước tôi muốn đi tìm Khuyết Chu lão sư đối diễn, nhưng không nghĩ tới buổi tối nam nữ không thích hợp gặp mặt, tôi thật xin lỗi."
Khuyết Chu nhìn anh ta, hơi nhướng mày: "Không sao."
Ánh mắt kia khiến Thẩm Ánh An cảm thấy mình giống như bị nhìn thấu.
Thái dương anh ta lại chảy mồ hôi: "Buổi chiêu chúng ta có cảnh diễn chung, tôi có thể mời Khuyết Chu lão sư đối diễn không?" Thẩm Ánh An đã tính toán Khuyết Chu sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy.
Nhưng cô lại nhẹ nhàng gật đầu: "Được, ở chỗ này đối diễn hình như không tiện lắm, không bằng chúng ta qua bên kia đi, bên kia không có ai."
Khuyết Chu chỉ vào một khu rừng nhỏ ở phía bên phải.
Đôi mắt Thẩm Ánh An sáng ngời: "Khuyết Chu lão sư thật sự đồng ý sao?"
Anh ta nhìn Khuyết Chu gật đầu, sau đó đứng dậy hỏi anh ta: "Đi không?"
"Đi đi đi."
Anh ta còn tưởng rằng Khuyết Chu thanh cao cỡ nào.
Lần trước nếu không phải Lữ Bạch Trinh ở đó, nói không chừng cô đã sớm để cho mình đi vào khách sạn, còn cần phải đợi đến bây giờ?
Trong lòng Thẩm Ánh An rất vui vẻ, tự cho là mình nhìn thấu Khuyết Chu.
Mới hai mươi sáu tuổi, đã có thể chen chân vào tuyến hai, nếu thật sự thanh cao như vậy, còn có thể lăn lộn phong sinh thủy khởi như vậy?
Nhất định là có kinh nghiệm.
Anh ta cười đi vê phía trước, suy nghĩ trong đầu là kế hoạch của anh ta lập tức có thể thành công.
Khuyết Chu đi phía sau Thẩm Ánh An, nụ cười không hề giảm.
"Cũng không biết tên ngốc kia đang cười cái gì." Hạt vừng nhỏ nôn ra hai tiếng: "Thật đáng khinh, tỷ tỷ, đợi lát nữa ta muốn quay 360 độ không góc chết."
"Được- Vất vả rồi hạt vừng nhỏ."
"He he he, không vất vả."
Đại lão thật tốt, thật dịu dàng, ai nói đại lão là nữ ma đầu, về sau muốn thứ gì nó cũng không đồng ý đâu!!!
Trong rừng cây rất yên tĩnh, xung quanh chỉ có thần gió và tiếng ve kêu.
Khuyết Chu liếc mắt nhìn lướt qua, trong nháy mắt phát hiện có người nấp ở phía sau một thân cây, trên tay còn cầm điện thoại di động, camera nhắm về phía bên này.
Lá cây rơi xuống phát ra âm thanh trên mặt đất.
"Thẩm lão sư muốn diễn cảnh nào?" Khuyết Chu hỏi.
Thẩm Ánh An thử mở miệng: "Thì... Quý phi vì muốn lên ngôi, nửa đêm vào phòng Đốc công... Nếu cảm thấy không được, vậy chúng ta đổi cảnh khác, tôi chỉ cảm thấy cảnh đó rất có tính khiêu chiến, cô diễn rất tốt, cho nên mới tìm cô đối diễn, sợ người khác không tiếp được."
Tìm được lý do này rất tốt, Khuyết Chu cười khẽ: "Có thể nha, tôi cũng cảm thấy cảnh đó hơi khó."
Cô đồng ý quá dễ dàng, Thẩm Ánh An cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại nhìn vẻ mặt Khuyết Chu.
Có thể là mình suy nghĩ nhiều.
Để tiện cho trợ lý của Thẩm Ánh An có thể quay video sai vị trí, cô "Mặc cho người ta sắp xếp".
Thẩm Ánh An bảo cô đi thế nào, cô sẽ đi thế đó.
Trình độ phối hợp khiến người ta giận sôi.
Vở kịch kéo dài gần 2 tiếng đồng hồ.
Thẳng đến khi Thẩm Ánh An nhìn thấy trợ lý của mình phát ra tín hiệu, rốt cuộc anh ta không kiềm chế được vui sướng trong lòng, khóe miệng cũng sắp giương lên trời.
"Tính cách của Khuyết Chu lão sư thật sự rất tốt, diễn xuất cũng rất tốt, sau này còn có chỗ học tập Khuyết Chu lão sư nhiều hơn." Thẩm Ánh An khách sáo nói không chê vào đâu được.
Cũng không hoàn toàn khách sáo, hai giờ này, Thẩm Ánh An rõ ràng cảm nhận được diễn xuất của Khuyết Chu đè ép anh ta.
Cô giống như mở toàn bộ hỏa lực, lúc đối diễn, cô giống như không phải là đại minh tinh Khuyết Chu kia, mà là quý phi nương nương thân ở trung tâm quyền lực, thân bất do kỷ.
Vẻ mặt như kẻ điên, nhiều lần khiến Thẩm Ánh An không thở nổi.
Loại diễn xuất này, đoạt giải là sớm muộn.
Đến lúc đó nhiệt độ vừa lên, vậy mình cùng cô lăng xê, nhiệt độ tự nhiên cũng sẽ đi theo.
Khuyết Chu giả vờ không nhìn thấy tư tưởng vẩn đực trong mắt anh ta, lòng tham làm cho ánh mắt cô hơi lạnh: "Cảm ơn Thẩm lão sư khích lệ, diễn xuất của Thẩm lão sư cũng rất tốt, tôi cảm thấy Đốc công chính là đê tiện âm hiểm như vậy."
Thẩm Ánh An xấu hổ cười cười.
Sao anh ta lại cảm thấy trong lời nói của Khuyết Chu có ý gì đó.
*xx*x*%
Một tuần sau, Yến Thanh lại một lần nữa xuất hiện ở trường quay đoàn làm phim.
Hạt vừng nhỏ bình luận: "Người này thật kỳ quái, đoàn làm phim giống như khách sạn, muốn tới thì tới? Tiền còn chưa trả."
Khuyết Chu cho rằng Yến Thanh hẳn là tới tìm linh cảm.
Một thùng mì ăn liền mà thôi, nhưng mà có thể lấy cớ cùng cậu nói đôi ba câu, số tiền này ngược lại không sao cả.
Yến Thanh đúng là tới tìm linh cảm, chẳng qua cậu đi thẳng tới chỗ Khuyết Chu đang nghỉ ngơi.
Sau đó đưa di động cho Khuyết Chu, vẻ mặt hưng phấn nói: "Tôi viết một ca khúc mới, chị có thể giúp tôi nghe rồi nhận xét chút không?"
Lúc đó xung quanh có rất nhiều người.
Triệu Thành Tân, Lữ Bạch Trinh, Nhâm Đức, còn có Thẩm Ánh An.
Khuyết Chu cực ít sững sờ, nhưng giờ phút này lại có chút sững sờ, liếc nhìn âm thanh trên điện thoại di động, lại ngẩng đầu nhìn cậu.
Ánh mặt trời trước mắt bị cậu che khuất hoàn toàn.
Khuyết Chu mặc trang phục diễn, trang phục diễn ung dung quý phái và trâm cài tỉnh xảo vô song trên đầu lóe sáng mê người, giống như ánh mắt xinh đẹp đang giương lên của cô.
Cô vươn tay nhận lấy điện thoại, nói: "Là viết ca khúc chủ đề sao?"
"Không phải."
"Hả?"
"Cũng chỉ là một ca khúc bình thường, ca khúc chủ đề tôi đã viết xong gửi cho đạo diễn Triệu rồi."
"Bài hát này, mọi người có thể nghe không?"
"Không thể."
Khuyết Chu không nghĩ tới Yến Thanh lại từ chối.
Ánh mắt đạo diễn Triệu bỗng nhiên trở nên mập mờ, khóe miệng hơi nhếch lên, ho nhẹ một tiếng: "Tiểu Thanh có chút cố chấp, Khuyết Chu à, nếu cô không đồng ý, hôm nay cô không thể quay phim được đâu."
Thẩm Ánh An ở một bên trêu ghẹo: "Bài gì mà chúng tôi cũng không thể nghe vậy?"
Yến Thanh nhìn anh ta, nhíu mày hỏi: "Anh là?"
Thẩm Ánh An: "..."
"Khuyết Chu cô đi đi, lát nữa mới có cảnh của cô." Nhâm Đức cười híp mắt nói, không giống với ánh mắt mập mờ của Triệu Thành Tân, anh ta có thể nhìn ra Yến Thanh chỉ đơn thuần muốn Khuyết Chu nghe bài hát của mình.
Anh ta cũng nghe nói qua người trẻ tuổi Yến Thanh này, cũng nghe qua bài hát của cậu, chỉ có bốn chữ hình dung là kinh vi thiên nhân, chuẩn xác đánh trúng tâm của anh 1a.
Cho nên anh ta kỳ thật là fan hâm mộ của Yến Thanh.
Anh ta một bên bảo vệ ca sĩ mình thích, một bên trong lòng chua xót, hu hu hu.
Anh ta cũng muốn nghe những bài hát mới.