Trở lại Ngự Thủy Uyển, Lục Tứ bảo người hầu thu dọn một căn phòng cho Hoa Nhài, mà phòng cô một năm nay mỗi ngày vẫn luôn quét dọn sạch sạch sẽ.
Là hắn thật sự yêu thương đứa em gái này, cô…… Có chết cũng không tin.
Lê Hoan thừa dịp hắn đến công ty, cùng Hoa Nhài đi dạo toàn bộ Ngự Thủy Uyển.
Trong lúc lơ đãng cô phát hiện, bé gấu ghế sô pha phòng khách, mắt Huyền Long ở cửa cầu thang, bình hoa trước cửa…… Đều loáng thoáng cất giấu một tia ánh sáng âm u.
Nhớ tới Tiểu Bạch nói Lục Tứ thích ở nhà gắn camera giám thị, cô hiểu những cái đó là thứ gì.
Như vậy, phòng cô nhất định có camera.
Toàn bộ các góc biệt thự đều có, cho dù hắn đến công ty, nhất cử nhất động cô và Hoa Nhài hắn đều biết hết.
Lê Hoan vội vàng lướt qua camera, vờ như không phát hiện.
“Hoan hoan, cậu xem đồ sưu tầm nơi này đều tinh xảo quá, anh trai cậu thật có phẩm vị nha!” Đôi mắt Hoa Nhài hơi tỏa ánh sáng nhìn tủ kính, trong giọng nói mang theo hâm mộ và thưởng thức.
Lê Hoan nhàn nhạt liếc nhìn một cái, tầm mắt cứng đờ.
Những cái đồ sưu tầm gọi là ‘ tinh xảo ’ đó, là bao tay bằng da, sách cổ bằng da, chụp đèn cổ bằng da……
Hoàn toàn không giống đồ vật bình thường, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra rới hoa văn bằng da, công nghệ tinh xảo tỉ mỉ và hoa văn nguyên vẹn vốn có, dưới ánh sáng đèn nhè nhẹ nhu hòa.
Chính là bằng da……
Làm Lê Hoan nghĩ đến Lục Tứ có đam mê đặc biệt chế tạo tác phẩm nghệ thuật nhân thể, nháy mắt, từ cổ họng mạo hiểm nhè nhẹ không rét mà run.
……
Sau cơm chiều Lục Tứ còn bận ở công ty không có trở về, Lê Hoan cùng Hoa Nhài ai về phòng nấy.
Bởi vì biết trong phòng có camera, Lê Hoan biết hành tung của mình đều bị hắn xem rất rõ ràng.
Cho nên cô không nghĩ sẽ lộ ra bất kỳ sơ hở gì.
Chỉ là……
Lê Hoan có thói quen muốn thành mệnh, trước khi ngủ cần phải tắm rửa bằng không ngủ không được.
Nhưng cô không xác định được trong phòng tắm có camera hay không.
Cô tự hỏi, Lục Tứ có thể biến thái đến mức rình coi thân thể em gái mình hay không?
Nhưng dù cô tránh thoát một lần, tránh không khỏi mười lăm, tắm thì trước sau vẫn phải tắm.
Cho nên so với bị động bị chiếm tiện nghi, không bằng chủ động một chút.
Lê Hoan tắm như ẩn như hiện, non nớt cùng ngây ngô của cô gái mười tám tuổi, căn bản che lấp không được.
Thân thể cô gái phát dục thành thục hơn một chút so với nữ sinh cùng tuổi, độ cong phồng lên trong hơi nước mê người, lại gợi cảm đến cực hạn.
Nếu giờ phút này Lục Tứ đang nhìn cô……
Dù cho là biến thái, cũng là mang tiếng nam nhân, nơi giữa trưa ở trên xe không tinh thần ít nhất nên có đứng dậy một chút.
Tắm xong, Lê Hoan vừa khoác khăn tắm ra khỏi phòng tắm, tiếng đập cửa truyền đến ——
“Hoan hoan, ngủ rồi sao?”
Tiếng nói trầm thấp không được chen vào, quả nhiên là Lục Tứ.
Mở cửa, Lê Hoan tự động mang lên ánh mắt con nai tươi đẹp, “Vẫn chưa ngủ anh trai, anh tìm em có việc?”
Thiếu nữ non nớt hiện ra trước mắt hắn, so với một năm trước rõ ràng phát dục rất nhiều.
Lục Tứ làm lơ thân mình mềm mại dưới khăn tắm khiến huyết mạch nam nhân phun trào, chỉ cất dấu một tia huyết tinh khói mù, “Là tới nói cho em một tiếng, nay anh trai giúp em đi học trở lại, tuần tới sẽ đi học, còn nữa… Cũng sắp xếp giúp Hoa Nhài, hai đứa cùng nhau sẽ có thể chiếu ứng lẫn nhau.”
Xong, Lê Hoan thật là thua hắn thẳng nam sắt thép, vậy cũng chưa phản ứng, mị mắt kiều tiếu cười nói, “Cảm ơn anh trai, hắt xì ——”
Hình như bởi vì tóc cô ướt lâu quá, có chút cảm.
Thấy thế, hai người nhìn nhau thật lâu.
Dưới ánh mắt đáng thương hề hề của cô, Lục Tứ mặc không lên tiếng miễn cưỡng giơ tay, có lệ tùy tiện giúp cô lau tóc phía dưới.
Cả người cô bị bao quanh trong hơi thở đậm đặc của nam nhân, ở nơi hắn nhìn không tới, Lê Hoan nhẹ nhàng chậm chạp câu môi.
Ngay sau đó, khăn tắm cô “không cẩn thận” rơi xuống……