Dịch Hi trong triều độc ác, tàn bạo, giết người không chớp mắt, thường xuyên rơi nước mắt cá sấu, càng khiến hắn lộ ra vẻ điên cuồng.
Y như tên thần kinh.
Nhưng trước mặt Phù Gia, hắn lo lắng không yên như một đứa trẻ mắc lỗi.
Hắn quan tâm, để ý cái nhìn của nàng...
Nếu nàng sợ hắn, Dịch Hi không biết phải làm sao.
Khi Phù Gia đối mặt với câu hỏi này, cô chỉ có thể giả ngu, "Lão nô không biết, không hiểu gì cả, lão nô chỉ là một ma ma, sao hiểu được mấy chuyện quốc gia đại sự này."
"Bệ hạ làm vậy là có lý do của mình."
Dịch Hi bật cười thành tiếng, như trăm hoa đua nở: "Tỷ tỷ nghĩ vậy thật sao."
Phù Gia gật đầu: "Chứ gì nữa."
Dung thái phi vẫn đang chờ tin vui hoàng đế băng hà, nhưng tin tốt còn chưa có thì đã thấy thị vệ xông thẳng vào cung của nàng.
Dung thái phi run rẩy trong lòng, bỗng có linh cảm xấu, nàng quát lớn đám thị vệ: "To gan, sao các ngươi dám xông vào tẩm điện của bổn cung mà không được phép."
Thị vệ trưởng hành lễ với Dung thái phi: "Thái phi nương nương, Thái thượng hoàng rất nhớ người nên đã đặc biệt cho gọi người qua đó bầu bạn."
Vẻ mặt Dung Thái Phi vô cùng khó coi, ai muốn đi bầu bạn với một lão già gần đất xa trời chứ. Hiện giờ nàng đang sống trong mộng đẹp, chuẩn bị làm mẫu nghi thiên hạ, Thái hậu nhiếp chính.
Nàng đã hầu hạ Thần đế nhiều năm như vậy, chịu đủ cảnh dè chừng khắp nơi, ngày ngày phụ họa hùa theo hắn. Giờ còn phải đi hầu hạ hắn.
Nghe nói Thần đế bây giờ nằm trên giường, hít thở khó khăn, nàng nhìn không muốn nhìn.
"Oa oa oa..." Tiếng khóc của đứa trẻ vang lên, mặt Dung thái phi biến sắc: "Ngươi muốn làm gì, không được làm tổn thương con ta."
Lúc này Dung thái phi đã hiểu được, con tiện nhân Hồng Uyên kia đã phản bội nàng, nhận đồ của nàng, quay đầu liền bán đứng nàng.
Hoàng đế muốn giết em trai mình.
Thị vệ nói: "Điện hạ cũng đi theo bầu bạn với Thái thượng hoàng. Hoàng thượng nói, để cho Thái thượng hoàng tận hưởng cảm giác hạnh phúc gia đình."
Sắc mặt Dung thái phi tái nhợt, cả người run bần bật, nỗi tuyệt vọng lan toả. Bị hoàng đế biết được âm mưu, nàng muốn làm gì cũng khó khăn hơn.
Rất khó truyền tin ra ngoài cung. Có thể nói, Dung thái phi gần như là niềm hy vọng cuối cùng, nhưng nàng đã thất bại, kết quả của việc thất bại vô cùng nghiêm trọng.
Nàng không thể hiểu được, là do nàng cho quá ít đồ sao. Nếu không thì tại sao con tiện tì đó lại thà chết cùng đứa con yêu quái, cũng không muốn mở rộng tiền đồ của mình?
Tiện nhân, tiện nhân, tiện nhân...
Dung thái phi giận đến mức méo mặt, nhưng đó chỉ là một loại điên cuồng không thể làm gì được. Nàng khăn gói đưa con trai tới tẩm cung của Thái thượng hoàng.
Ngay khi Dung thái phi bước vào tẩm cung của Thái thượng hoàng, nàng liền ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, cùng hơi thở cận kề cái chết của người già.
Dung thái phi sợ hú hồn khi thấy Thần đế, hắn vô cùng gầy yếu, cả người chỉ còn da bọc xương, hai má hóp lại, giống như cương thi.
Ngày trước Thần đế là hoàng đế, ngồi tít trên cao, khiến người khác nhìn thôi đã sợ, vô cùng uy nghiêm. Nhưng bây giờ, lại chật vật như một con chó chết.
Dung thái phi không muốn nhìn nữa, xoay người rời đi. Đứa nhỏ bị dọa sợ khóc lớn, tiếng khóc của đứa trẻ vang vọng cả tẩm cung.
Dung thái phi sốt ruột dỗ dành đứa trẻ, ra lệnh vú em nhanh chóng dỗ dành nó.
Dung thái phi ngàn lần không chấp nhận được, mưu tính lâu như vậy, cuối cùng nàng lại kẹt ở đây với một lão già đần độn.
Trước đây, nàng muốn ở bên cạnh Thần đế, nhưng bây giờ thì không, nàng ghê tởm hắn.
Sam: Lúc đọc bản cv mình khá ấn tượng nhân vật Dịch Hi. Nhưng khi bắt tay vào edit, beta thì mình mới thật sự thích nhân vật này.