Xuyên Nhanh Đại Lão Nàng Luôn Ngụy Trang

Chương 156




Còn những thứ như công đức, tín ngưỡng thì đợi đến khi giữ được mạng rồi bàn tới cũng không muộn.

Phù Gia ôm trong tay cái ấm sưởi(1), lại uống thêm ngụm trà mật ong, vị trà rất ngon, cô không chút lo lắng hay gấp gáp gì cả.

Giọng nói của hệ thống mang theo cảnh cáo: "Ký chủ, cô nên thu thập công đức và danh vọng càng sớm càng tốt. Đã qua mấy năm rồi mà vẫn không có chút tiến triển nào."

Phù Gia: "Vậy ngươi nói ta biết ta nên làm gì đi."

Hệ thống: "Ta không cần biết cô làm như thế nào, đây là chuyện của cô. Nếu cô không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ bị trừng phạt. "

Phù Gia: "Sét đánh à? "

Hệ thống cảm thấy bị sỉ nhục: "Cô tưởng ta chỉ có thể làm sét đánh thôi sao. Ta còn có thể chôn sống cô, khiến cô không thở được, cho cô biết thế nào là chết ngạt."

Phù Gia "ồ" một tiếng: "Chỉ có sét với đất thôi hả?!"

Hệ thống nói một câu tự giải quyết cho tốt rồi không nói nữa. Nó cảm thấy mệt tim, càng nói càng mệt, hơn nữa ký chủ này cũng không thèm hiểu.

Một lúc sau, Nhạn Trúc đi vào, sắc mặt rất xấu, trông vô cùng tức giận, phía sau còn có một tiểu cung nữ đi theo.

Phù Gia hỏi Nhạn Trúc đang nóng nảy: "Sao vậy, có chuyện gì mà ngươi tức giận?"

Tiểu cung nữ bên cạnh Nhạn Trúc nói: "Ma ma, chủ tử của nô tỳ cho mời người."

Nhạn Trúc trợn tròn mắt, cho mời con khỉ khô, làm như chủ tử ngươi lớn lắm vậy.

Phù Gia hỏi: "Chủ tử nhà ngươi là ai?"

Tiểu cung nữ nói: "Dung thái phi, Thái phi nương nương."

Tiểu cung nữ ưỡn ngực, vẻ mặt hơi kiêu ngạo.

Nhạn Trúc thấy khuôn mặt ngơ ngác của Phù Gia, lập tức giải đáp: "Là Dung phi nương nương, trước đây chúng ta đã từng hầu hạ Dung phi."

Là Dung phi nương nương lương thiện!

Nói tới đây, Phù Gia mới nhớ ra. Danh xưng Dung thái phi làm Phù Gia cảm thấy có hơi bỡ ngỡ không quen. Thần đế trở thành Thái thượng hoàng, đương nhiên Dung phi cũng được thăng cấp thành bậc trưởng bối, trở thành Thái phi.

Lúc tiến vào thế giới này, đúng lúc Dung phi sinh non, suýt chút nữa là toàn bộ nô tài trong cung bị đánh chết, may mà sau đó chỉ bị đẩy vào trong Dịch Đình.

Phù Gia tò mò không biết tại sao Dung thái phi lại cho gọi cô, cô nói với Nhạn Trúc đang nóng vội: "Đi, chúng ta đi gặp cố nhân."

"Dạ." Nhạn Trúc nhanh chóng theo sau Phù Gia, bây giờ nàng cảm giác áo gấm về làng.

Hoàng đế hiện tại là Vương gia, chứ không phải là Thái thượng hoàng. Vả lại giờ sức khỏe của Thái thượng hoàng cũng không tốt, đương nhiên sẽ không hơi đâu để ý đến đám phi tần hậu cung.

Phù Gia đến chỗ của Dung thái phi, Dung thái phi ngồi trên tháp, bộ dáng ung dung quý phái, thấy hai người đi tới, cầm tách trà trong tay lên uống.

Phù Gia với Nhạn Trúc hành lễ với Dung thái phi: "Nô tỳ tham kiến Thái Phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an."

Lúc hành lễ, vẻ mặt Nhạn Trúc tràn đầy sự không tình nguyện.

Lúc này Dung thái phi mới đặt chén trà xuống, nở nụ cười: "Mau đứng lên, Hồng Uyên đúng không, bổn cung nhớ trước đây ngươi từng hầu hạ bổn cung."

Phù Gia đứng dậy: "Vâng, nương nương."

Dung thái phi đánh giá tỳ nữ này một chút, trên người là một bộ y phục màu nâu đỏ.

Loại y phục này dành cho người lớn tuổi, nhưng da nàng ta trắng nõn, trên mặt không có nếp nhăn, ánh mắt trong veo. Trông không giống cung nữ đã có tuổi, mà giống một thiếu nữ mặc quần áo người già hơn.

Màu nâu đỏ cổ lỗ ngược lại tôn lên làn da trắng sáng của nàng, khiến nàng không giống cụ già bị thời gian bào mòn, dáng vẻ quê mùa và già nua.

Tại sao ánh mắt của nàng ta lại có thể thanh thuần đến vậy, trong veo thấy đáy, mang theo một chút lạnh lùng khó tả.

Dung thái phi có hơi ghen tị, nhưng nghĩ đến mục đích hôm nay, nàng nén lại cảm xúc kỳ quái trong lòng, vừa tỏ ra cao cao tại thượng nhưng lại vừa mang theo vẻ chiêu hiền đãi sĩ*, nàng có chút không quen: "Hồng Uyên, ngồi đi."

*Chiêu hiền đãi sĩ: thời phong kiến, chỉ vua chúa, quan thần hạ mình kết bạn với người hiền tài.

Ấm sưởi tay cầm mọi người thường thấy trong phim cổ trang Trung Quốc