Dịch Hi nghiêng đầu: "Phụ hoàng, nhi thần sợ lắm. Nhưng người đừng lo, nhi thần sẽ không để người chết."
Thần đế ho khan, đau khắp ruột gan, vẻ mặt càng thêm trầm trọng. Ngự y ở bên cạnh câm như hến, không dám lên tiếng.
Thần đế thở gấp: "Ta biết, ngươi hận ta, hận ta không để ý tới ngươi, nhưng những năm qua, trẫm đã bù đắp cho ngươi."
Dịch Hi: "Phụ hoàng, người thật sự đối xử khá tốt với ta. Nhưng trễ rồi, phụ hoàng à, người đừng không biết xấu hổ như vậy, sắp chết rồi mà còn làm trò cười. "
Thần đế giận đến mức suýt tắt thở, ngự y vội vàng lấy đồ cho hắn ngửi.
Quần thần cũng nhận ra rằng hoàng đế không thể qua được, ai nấy đều vội vã chạy vào cung.
Trong chốc lát, tẩm cung đông nghịt người, ngay cả bên ngoài cung cũng chật ních người, các phi tần không muốn bị dính dáng liền rời đi.
Thần đế khó khăn giơ ngón tay chỉ vào Dịch Hi:, "Sau khi ta chết, ngai vàng truyền cho Dịch Hi, sau này Dịch Hi chính là hoàng đế."
Thần đế khó thở, Dịch Hi quỳ xuống, nước mắt lưng tròng nói: "Nhi thần tạ ơn Phụ hoàng."
Khuôn mặt già nua của Thần đế run lên, đôi mắt nhắm nghiền mang theo một tia hận ý khó có thể nhận ra: "Ta chỉ có một yêu cầu duy nhất, đó là bảo vệ giang sơn Dịch thị. "
Dịch Hi:" Được. "
Thần Đế nhìn Dịch Hi đồng ý dễ dàng như vậy, thay vì nhẹ nhõm, thì trái lại tâm trạng trở nên lo âu.
Cứ như vậy, ngôi vị hoàng đế được truyền cho thất hoàng tử Dịch Hi. Thần đế sẽ không trở thành vua mất nước, mà là Dịch Hi.
Có lẽ Dịch Hi sẽ trở thành vị hoàng đế cuối cùng của giang sơn Dịch thị, trở thành vị vua mất nước. Thần đế ném cho con trai mình một tội danh lớn.
Coi như là một kiểu trả thù.
Lúc này triều thần không mấy quan tâm xem hoàng đế là ai, bởi vì bọn họ sắp không thể ngồi yên được nữa, bên ngoài thường xuyên xảy ra bạo loạn.
Nếu triều đình bị lật đổ, họ sẽ là cựu thần tiền triều, chưa chắc vương triều mới sẽ lại trọng dụng bọn họ.
Thế gia vọng tộc còn đỡ, bây giờ trong lòng những quan viên bình thường thấp tha thấp thỏm.
Không cứu nổi, giang sơn Dịch thị thật sự không cứu nổi nữa rồi.
Dịch Hi trở thành hoàng đế, lên ngôi một cách vội vàng, không có nghi thức đăng cơ long trọng hoành tráng. Phù Gia lại một lần nữa theo Dịch Hi vào cung.
Những người ở Dịch Đình:...
Chuyện này, chuyện này...
Thực sự không biết phải nói gì nữa.
Vậy mà đứa con yêu quái lại trở thành hoàng đế, tuy tình hình hiện tại vô cùng hỗn loạn, nhưng hoàng đế là người mà bọn họ vĩnh viễn không thể với tới.
Dịch Hi ngồi trên ngai, cao cao tại thượng nhìn xuống cuộc cãi vã bên dưới.
Những vấn đề mà Thần đế chưa giải quyết, bây giờ các triều thần đang yêu cầu Dịch Hi quyết định cho xong.
Dịch Hi chống cằm, cùi chỏ dựa lên tay cầm, hai mắt ngấn lệ, nhưng ánh mắt lạnh lùng không chút tình cảm: "Trẫm thực sự cảm thấy thương xót cho các ngươi, thật là đáng thương..."
Triều thần thấy hoàng đế rơi nước mắt, ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc khó hiểu xen lẫn khinh thường.
Đường đường là thiên tử, sao lại khóc lóc như đàn bà thế kia, đồ yếu đuối.
Dịch Hi nói: "Đòi trẫm lương thực và tiền bạc làm gì? Hiện giờ tình hình triều đình như nào chẳng lẽ các ngươi còn không biết sao? Sao không đi đòi những người có tiền và lương thực, một lũ vô dụng."
Có triều thần đứng ra: "Bệ hạ, tình hình bây giờ thực sự rất nghiêm trọng. Nếu người không hành động, sẽ gây nguy hiểm cho giang sơn xã tắc."
"À, thế sao mấy người không làm gì đi, ngày nào cũng tới làm phiền ta." Dịch Hi chỉ vào một tên quan: "Tới chỗ Tạ đại nhân đi, nhà họ có lương thực."
Tạ gia là một gia tộc lớn.
Tạ đại nhân hơi kinh ngạc, lập tức quỳ xuống, "Bệ hạ, nhà vi thần có chút đồ ăn, sao lại nói là có lương thực được."
Dịch Hi: "Không có thật sao?"
Tạ đại nhân quỳ dập đầu: "Không có."